Long Uy Chiến Thần


“Tướng quân Taylor, đương nhiên người của ngài sẽ không tiết lộ kế hoạch hành động của chúng ta, nhưng xin ngài đừng quên, lúc chúng ta bàn chuyện ở đây, thủ lĩnh của tổ đặc công, Trương Minh Nguyệt! Cũng đã xuất hiện ở đây” Cao Hùng nói.
Taylor nghe tới đây, vẻ mặt có chút thay đổi: “Ý anh là, Trương Minh Nguyệt đã nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng ta, biết được kế hoạch hành động của chúng ta nên đã báo tin tức cho Lê Uy Long?”
“Đúng vậy, ngoại trừ cô ta, tôi cũng không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác” Cao Hùng nói.
“Nếu Trương Minh Nguyệt có thể nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng ta, vậy thì chứng minh cô ta chỉ đang ở quanh căn phòng này thôi, nhanh chóng lục soát cho tôi.

Dù có phải đào sâu ba tấc cũng phải tìm được cô ta về đây cho tôi!” Khuôn mặt Taylor phừng phừng lửa giận nói.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói thêm gì thì một đặc công trên người đầy thương tích đã loạng choạng chạy vào thông báo: “Thưa tướng quân, quân địch tấn công quá ác liệt, vòng vây đã bị thu hẹp lại rồi.

Người của ta chết rất nhiều, giờ còn chưa đầy năm nghìn người!”
Taylor và các tướng địch có mặt ở hiện trường nghe vậy đều tái mặt vì sợ hãi.
Không ai nghĩ rằng đội quân của Lê Uy Long lại tiến vào nhanh như vậy.


bốn mươi nghìn quân của bọn họ lại mất đi tới ba mươi lăm nghìn quân!
“Thưa tướng quân, kế hoạch bắt giữChu Nhược Mai đã thất bại rồi.

Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng.

Đầu hàng là cách duy nhất để giúp chúng ta tồn tại ngay lúc này.” Một tướng địch nói.
“Đúng vậy, thất bại của chúng ta đã đến trước mặt rồi, quân ta đã không còn sức để chóng chọi lại nữa.

Nếu muốn sống sót, cách duy nhất chỉ có thể là đầu hàng thôi.”
Một tên tướng nói.
“Bây giờ chúng ta đã không thể ngăn cản quân của Lê Uy Long nữa rồi, đầu hàng sớm để giảm tổn thất mới là cách toàn vẹn nhất bây giờ!” Một tướng địch khác nói.
Taylor nghe nói vậy cũng bắt đầu dao động.

Gã ta cũng biết đối mặt với hàng triệu quân của Lê Uy Long, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, phe của gã ta sẽ sớm bị xóa sổ.
“Tướng quân, ngài còn chần chừ gì nữa? Muốn cứu mạng năm nghìn binh sĩ còn lại ngoài kia, ngài hãy nhanh chóng hạ lệnh đầu hàng đi, nếu không, bọn họ sẽ sớm phải hy sinh thôi!” Một tướng địch lo lắng nói.
“Kể từ khi tiến quân vào thành phố Quốc Hòa, chúng ta đã tàn sát vô số người dân vô tội ở thành phố Quốc Hòa này rồi, chúng ta đã phạm phải tội ác tày trời không thể tha thứ.

Nếu chúng ta đầu hàng, liệu chúng ta có còn con đường sống không?” Taylor nói.

“Long Quốc trước giờ vẫn luôn đối xử rất ưu tiên với các tù nhân.

Chỉ cần chúng ta chủ động đầu hàng, họ sẽ không giết chúng ta.”
“Đúng vậy, theo quy ước của thế giới, không được phép giết tù nhân.

Chỉ cần chúng ta đầu hàng và trở thành tù nhân, chúng ta sẽ có thể sống sót.”
“Đúng vậy, sau khi làm tù binh, quốc vương nhất định sẽ thương lượng với Long Quốc và tìm cách chuộc chúng ta trở về nước Cự Hùng rộng lớn thôi.”
Các tướng giặc lần lượt nói.
“Nhưng, chúng ta liệu có được xem là những tù nhân bình thường không? Chúng ta là tội phạm chiến tranh đấy!” Taylor nói.
“Ngay cả khi chúng ta là tội phạm chiến tranh đi nữa, đợi đến lúc liên minh quốc tế xét xử công khai, liên minh quốc tế cũng nể mặt chúng ta thôi.”
“Đúng vậy, liên minh quốc tế chắc chắn sẽ giúp chúng ta, bởi vì nước Cự Hùng của chúng ta vốn là thành viên của liên minh quốc tế, còn Long Quốc thì không!”
Taylor cũng không muốn chết, nghe xong các tướng quân nói lời này, gã ta cuối cùng cũng thở dài, trầm mặc nói: “Vậy thì đầu hàng đi!”
Gã ta có nằm mơ cũng không ngờ, đường đường là một danh tướng nổi tiếng thế giới, đường đường là chiến thần vô địch, chưa bao giờ có thất bại, vậy mà bây giờ đấu với chiến thần Lê Uy Long của Long Quốc ngày hôm nay, gã ta lại bị thua thảm hại ở cái thành phố Quốc Hòa nhỏ bé của Long Quốc này.


Bây giờ lại còn phải đầu hàng, trở thành tù nhân của Long Quốc để tìm con đường sống!
Thấy Taylor cuối cùng cũng đồng ý đầu hàng, tất cả tướng địch vui mừng khôn xiết, lần lượt chạy ra ngoài.
“Đừng đánh nữa, giương cờ trắng đầu hàng thôi!”
“Tướng Taylor đã ra lệnh đầu hàng.

Mau bỏ vũ khí xuống, giương cờ đầu hàng đi!”
“Bỏ súng xuống, chúng ta đầu hàng!”
Các tướng giặc chạy ra khỏi cổng nhà họ Phan và lần lượt la hét.
Những người lính của nước Cự Hùng nghe thấy tiếng la hét của các tướng giặc này, liền bỏ súng xuống và giơ tay đầu hàng.
Số khác giơ cao cờ trắng và liên tục lắc lư cờ để gửi tín hiệu đầu hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận