Long Uy Chiến Thần


“Trước tiên hãy đem tất cả bọn họ tới đây.” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Người lính nhận lệnh, lại lập tức chạy ra ngoài.
Lê Uy Long cũng bước ra ngoài sau đó.
Phạm Cương, Lê Lương Quân và Trương Minh Nguyệt đi theo sau Lê Uy Long ra ngoài.
Bước ra khỏi tòa nhà chỉ huy của Taylor, Lê Uy Long nhìn lên bầu trời, trong lòng chợt dâng lên một nỗi cô đơn khó tả.
Một loại cô đơn nhìn ra thế giới không ai địch nổi.
Từng là kẻ thù số một, chiến thần bất bại Arnold và chiến thần vô địch Taylor, giờ đã bị chính mình đánh bại.

Thử hỏi cả thế giới, còn ai dám trở thành kẻ thù của chính mình chứ?
“Hãy dọn dẹp chiến trường, truy phong những người lính đã hy sinh, xây dựng một tượng đài ở thành phố Quốc Hòa và tổ chức một buổi lễ tưởng niệm lớn vào ngày hôm sau, để các thế hệ tương lai luôn ghi nhớ thành tích của họ!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Tất cả những người lính đồng thanh.
Khi nhà họ Phan nhìn thấy một số lượng lớn binh lính của Long quốc xông tới, tất cả đều rùng mình và cuộn tròn thành một quả cầu.
“Các…các người muốn làm gì vậy?” Ông cụ Phan run rẩy hỏi.
“Người nhà họ Phan có tội phản quốc, Lê hộ soái có lệnh bắt tất cả các người!” Tướng lính nói.
Quân lính xông lên, bắt hết người nhà họ Phan, trói lại.

Khi nhà họ Phan bị trói, tất cả đều co lại thành một đoàn.
Lúc này Cao Hùng cũng không còn nơi nào để trốn, cũng bị bắt, cùng gia đình họ Phan bị áp giải ra ngoài.
Một lúc sau, người nhà họ Phan lần lượt bị lôi ra ngoài.
Ông cụ Phan nhìn thấy Lê Uy Long đâng đứng oai vệ ngoài cổng, run rẩy hỏi: “Lê…Lê Uy Long, cậu định làm gì với chúng tôi?”
“Người nhà họ Phan phản quốc để đầu hàng kẻ thù, chết là không thể tránh khỏi, tôi sẽ để các người và nhà họ Trần đi cùng nhau đoạn đường này!” Lê Uy Long nói thẳng.
Nghe được lời nói của Lê Uy Long, già trẻ lớn bé trong nhà họ Phan đều chấn động, cảm giác như rơi xuống vực thẳm.
“Không, chúng tôi không hề đầu hàng kẻ thù!” Ông cụ Phan bắt đầu phủ nhận.
“Các người không đầu hàng kẻ thù, vậy tại sao Taylor lại chuyển vào nhà họ Phan của mấy người sống trong đó?” Lê Uy Long lạnh lùng hỏi.
“Là bọn họ cưỡng chế di chuyển đến.

Làm sao những người bình thường chúng tôi dám chống lại?” Ông cụ Phan nói.
“Đúng vậy, những thế lực quân địch này đã cưỡng ép xông vào nhà họ Phan của chúng tôi.

Chúng tôi chỉ là thường dân.

Chúng tôi không thể đối đầu với chúng.

Chúng tôi chỉ có thể để chúng tự ý làm bậy.” Phan Huy Thành cũng có phản ứng và lập tức hùa theo ông cụ Phan.
“Đúng vậy, nhà họ Phan của chúng tôi luôn trung thành với Long quốc.

Làm sao lại có thể là kẻ phản quốc đầu hàng kẻ thù? Cậu không nên vu oan cho chúng tôi!” Phan Đại Kiệt cũng nói.

“Lê Uy Long, hãy tha chúng tôi đi, chúng tôi thực sự không hề đầu hàng kẻ thù.

Tôi biết cậu có bất bình với nhà họ Phan, nhưng cậu không thể dùng chuyện công để trả thù riêng!” Huỳnh Thanh Mai nói.
Khi Lê Uy Long nghe thấy nhà họ Phan muốn chối tội, anh vô cùng tức giận: “Tất cả đều im miệng lại cho tôi! Tôi đường đường là hộ soái bảo vệ đất nước, người bảo vệ của quốc gia.


Các người nghĩ muốn dựa vào hai ba câu nói có thể thoát tội được sao.

Nghĩ tôi, nghĩ tôi là một đứa trẻ ba tuổi sao? Đừng cho rằng tôi không biết, là các người đã đón tiếp Taylor, để anh ta ở trong nhà họ Phan!”
“Lê Uy Long, cậu không có căn cứ thì không nên nói bậy, tại sao lại kết luận rằng chúng tôi đã dẫn Taylor vào nhà? Cậu đây là đang ngậm máu phun người!” Huỳnh Thanh Mai càng nói càng hăng hơn, đến bây giờ bà ta vẫn cho rằng Lê Uy Long là người nhà họ Chu.

Ngữ điệu trong mỗi câu nói của bà ta vẫn không hề thay đổi.
“Tôi sớm đã nhận được tin tình báo về việc các người phản bội đất nước đầu hàng kẻ thù.

Chứng cứ rõ ràng, các người đừng hòng chối tội!” Lê Uy Long rất bình tĩnh nói.
“Tình báo cái gì? Liệu thông tin tình báo của cậu có bị sai không?”, Huỳnh Thanh Mai nói.
“Đúng vậy, cậu không thể ăn nói hồ đồ được, mưu phản không phải chuyện tầm thường, loại tội danh này không thể tùy tiện xác định!” Phan Huy Thành cũng nói.
Lúc này, Trương Minh Nguyệt đứng lên nói: “Phan Huy Thành, anh có còn nhớ tôi không?”
Phan Huy Thành đã rất sốc khi nhìn thấy Trương Minh Nguyệt.
Mặc dù Trương Minh Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng trong mắt Phan Huy Thành lúc này giống như nhìn thấy một bóng ma.
Bởi vì trước đó hắn ta và Cao Hùng đã tìm kiếm Trương Minh Nguyệt nhưng họ đã không tìm thấy cô ta!
“Trương Minh Nguyệt, cô…sao cô lại ở đây?” Phan Huy Thành run rẩy hỏi.
“Đừng lo lắng về việc tôi ở đây như thế nào.

Trước đây, tôi trốn vào nhà họ Phan của các người để trốn kẻ thù.


Chính anh đã báo cho kẻ thù và khiến tôi bị kẻ địch bắt giữ.

Đây không phải là hành động của kẻ phản quốc sao?”Trương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi...tôi...” Phan Huy Thành cứng họng, không biết nên phủ nhận như thế nào.
“Nhà họ Phan các người đầu hàng giặc, tôi đã tận mắt chứng kiến, sau khi tôi bị địch bắt, các người thật sự muốn hủy hoại tôi, ngươi có xấu hổ khi nói nhà họ Phan các người không đầu hàng giặc không?”Trương Minh Nguyệt tức giận nói.
“Tôi biết tôi sai rồi, xin hãy buông tha cho tôi!” Phan Huy Thành biết mình không thể phủ nhận, đành phải cầu xin lòng thương xót.
Khi Lê Uy Long nghe thấy Phan Huy Thành thực sự muốn hủy hoại Trương Minh Nguyệt, trong lòng anh đột nhiên vô cùng tức giận.
“Đồ cặn bã như hắn ta thì chết cũng không hết tội!” Trương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Nếu không phải các người để kẻ địch đổ bộ vào thành phố Quốc Hòa, kẻ địch sẽ không có cơ hội chiếm cứ nhà họ Phan của chúng tôi.

Chính sự kém cỏi của các người đã cho chúng ta cơ hội đầu hàng đối phương!” Huỳnh Thanh Mai lại bắt đầu kiêu ngạo chỉ trích Lê Uy Long, bà ta cho rằng chuyện nhà họ Phan phản quốc và chuyện để Taylor vào nhà họ Phan ở đều tại Lê Uy Long gây ra.
Khi Lê Uy Long nghe thấy Huỳnh Thanh Mai thật sự vu khống binh lính của Long quốc như vậy, anh vô cùng tức giận, trực tiếp rút súng ra, bắn Huỳnh Thanh Mai!
“Pằng!”
Bằng một tiếng súng, viên đạn đã bắn trúng tim Huỳnh Thanh Mai, máu tuôn ra giống một bông hoa máu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận