Mục đích mà Kim Ngọc gọi điện thoại choChu Nhược Mai đương nhiên là vì muốn hỏi thăm chuyện của con trai và con gái bà ta.
Nhưng câu đầu tiên vẫn cần khách sáo trước.
“Thím hai, cháu có nghe cấp dưới của Lê Uy Long nói rằng Lệ Ngọc và Phi Dương đã được cứu ra rồi.”Chu Nhược Mai nói.
Cô nghe Hà Ngọc Vinh nói vậy.
“Cứu được là tốt rồi, thật sự rất cám ơn các cháu!” Kim Ngọc vô cùng vui vẻ nói.
“Không có gì, đây là việc Lê Uy Long nên làm.”Chu Nhược Mai đáp lời.
“Chúng ta rất hối hận, lúc đầu đã đoạt tuyệt quan hệ với cháu và Lê Uy Long.” Kim Ngọc nói.
“Thím hai, thím đừng nói những chuyện này.
Nếu không có chuyện gì thì cháu cúp máy đây!”Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, vậy có thời gian thì chúng ta lại nói chuyện sau.” Kim Ngọc biết tin con gái và con trai của mình đã được cứu ra, cũng không biết nói chuyện gì vớiChu Nhược Mai nữa.
Sau khi tắt máy,Chu Nhược Mai ra cửa biệt thự chờ Lê Uy Long quay lại.
Vì vừa đánh giặc xong nên Lê Uy Long còn rất nhiều chuyện cần xử lý, không thể lập tức trở về.
Chu Nhược Mai trông mòn con mắt, chờ mãi tới tận khi trời sáng mới thấy Lê Uy Long dẫn theo một nhóm nhân viên bảo vệ trở về Tinh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt cũng có trong số đó.
Hà Ngọc Vinh cùng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, Bình Loan và cục công an thành phố và cả tổ đặc công Shadow thấy Lê Uy Long quay lại thì lập tức xếp thành hàng, đứng hai bên nghênh đón anh trở lại.
“Cung nghênh hộ soái chiến thắng trở về!” Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.
“Mọi người vất vả rồi, không cần phải làm loại nghi thức này, giải tán hết đi!” Lê Uy Long nói.
Hà Ngọc Vinh và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nghe thấy Lê Uy Long không muốn làm cầu kì, nghi thức này nọ thì lập tức vây lấy anh, ríu tít hỏi không ngừng.
Họ đều muốn hỏi thăm về tình hình chiến đấu sau đó.
Bởi vì lúc sau họ đều không có ở đó.
Tổ đặc công Shadow thấy tổ trưởng Trương Minh Nguyệt bình an trở về nên cũng vây quanh cô ta, hỏi thăm tình hình sau đó.
Lê Uy Long đã nhìn thấyChu Nhược Mai đứng ở biệt thự chờ mình quay lại, anh muốn nhanh chóng gặp mặt vợ mình nhưng không ngờ lại bị một đám thành viên nữ của đội đặc nhiệm vây quanh hỏi đông hỏi tây.
Anh không khỏi cảm thấy nhức đầu, những thành viên nữ thuộc đội đặc nhiệm này đúng là không biết lớn nhỏ, vây quanh anh líu ra líu ríu hỏi chuyện không ngừng ở ngay trước mặt vợ anh, có còn ý tứ không hả?
Chẳng may vợ mình ghen thì phải làm sao?
Sao chỉ muốn gặp mặt vợ mình thôi mà cũng khó khăn như vậy?
“Nghiêm!” Lê Uy Long không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh.
Mệnh lệnh của hộ soái, những thành viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không dám trái lời, họ lập tức đứng nghiêm, không gian nháy mắt yên lặng như tờ.
Toàn bộ người của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, tổ đặc công Shadow và cục công an thành phố đều không dám động đậy nữa.
“Tình hình sau đó cũng không có gì đáng nói.
Mọi người cũng không phải chưa từng thấy tôi đánh trận.
Sau khi mọi người rời đi, Taylor muốn đầu hàng, tôi không chấp nhận sự đầu hàng của anh ta nên đã tiêu diệt toàn bộ quân binh của anh ta!”
“Đến phút cuối, Taylor và cấp dưới của anh ta buộc bom vào người, muốn cùng chết với các tướng sĩ của quân ta đã xông vào sở chỉ huy của quân địch, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, tổ trưởng Trương Minh Nguyệt của tổ đặc công Shadow đã xuất hiện, dẫn dầu giết chết bọn chúng.”
“Tình hình trận chiến đại khái là như vậy, không có gì đáng để hỏi.
Nếu muốn hỏi, mọi người đi hỏi tướng sĩ khác đi, đừng có làm phiền tôi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Lê Uy Long kể lại tình hình một cách đơn giản, sau đó nhanh chóng đi tới biệt thự, đi tới chỗChu Nhược Mai.