“Phi Dương nó...nó...” Chu Lệ Ngọc không dám nói cho Kim Ngọc biết, Chu Phi Dương phản quốc đi theo địch, chuyện này, cô ta lo lắng bà ta biết được chuyện Chu Phi Dương phản quốc đi theo giặc, sẽ không chịu nổi.
“Phi Dương cuối cùng là đã làm sao,con mau nói cho mẹ nghe đi!” Kim Ngọc lo lắng hỏi.
“Mẹ, trước khi con nói, mẹ phải chuẩn bị tâm lý nha!” Chu Lệ Ngọc nói.
“Cuối cùng là chuyện gì, con mau nói đi, mẹ đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Kim Ngọc nói.
“Phi Dương nó…nó phản quốc đi theo địch!” Chu Lệ Ngọc cảm thấy chuyện này không có cách nào che giấu được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nên vẫn ấp a ấp úng nói ra.
Kim Ngọc nghe xong, ngay lập tức giống như bị sét đánh, trong đầu ong ong như búa bổ.
“Cái gì? Phi Dương làm sao có thể phản quốc đi theo địch chứ? Điều này là không thể, tuyệt đối không thể!” Kim Ngọc không dám tin, con trai mình thực sự sẽ làm ra cái chuyện đáng chết như phản quốc đi theo kẻ địch.
“Mẹ, cái này là con tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn giả được chứ? Phi Dương với người nhà họ Trần, cùng nhau phản quốc đi theo địch!” Chu Lệ Ngọc nói.
“Phi Dương nó không phải đi đến nhà họ Trần đón con sao? Làm sao lại cùng nhà họ Trần đi theo địch được?” Kim Ngọc hoài nghi không hiểu hỏi.
“Nó đến nhà họ Trần đón con, chỉ là một cái cớ, mục đích thực sự là muốn cùng nhà họ Trần đi theo địch.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Không thể...không thể nào...nó không phải cùng con bị binh lính của nước Liệp Ưng đánh tàn nhẫn sao? Nếu nó đầu hàng kẻ thù, làm sao nó lại bị đối xử như vậy, làm sao có thể cùng con bị đánh tàn nhẫn như thế?” Kim Ngọc vẫn là không dám tin được rằng con trai của mình lại phản quốc mà đi theo địch, làm hán gian.
“Mẹ, mẹ đừng thắc mắc nhiều như vậy, bất kể là mẹ tin hay không tin, việc Phi Dương phản quốc mà đi theo địch đã là sự thật.
Nếu không ngoài dự đoán của con, nó và người nhà họ Trần sẽ bị giết chết!” Chu Lệ Ngọc nói.
Kim Ngọc nghe con gái nói như vậy, ngay lập tức run cả người, nơm nớp lo sợ nói: “Lệ Ngọc, đừng làm mẹ sợ, con không thể tùy tiện đùa như vậy được, con đừng có đùa kiểu này với mẹ, mẹ không thể chịu được cú sốc này đâu.”
“Mẹ, con thực sự không nói đùa với mẹ, chuyện này thật sự là sự thật, mẹ vẫn là nên mau chóng thương lượng với bố và bà, làm cách nào để cứu được Phi Dương đi ạ! Nếu không thì, mọi chuyện sẽ quá muộn không kịp nữa đậu!” Chu Lệ Ngọc lo lắng nói.
“Được…được rồi…mẹ sẽ ngay lập tức thương lượng với bố và bà của con.” Kim Ngọc nghe con gái nói chuyện nghiêm túc như vậy, một chút cũng hoàn toàn không giống như đang đùa, cuối cùng đành lựa chọn tin tưởng.
Sau khi Kim Ngọc cúp điện thoại, bà ta hoàn toàn chết lặng.
Mọi người nhà họ Chu ở bên cạnh Kim Ngọc nghe bà ta nói chuyện với Chu Lệ Ngọc, cũng nghe được một chút.
Nhìn thấy Kim Ngọc cúp điện thoại, Chu Thế Huy nóng lòng hỏi bà ta: “Kim Ngọc, Lệ Ngọc vừa rồi nói cái gì vậy?”
“Lệ Ngọc nói, Phi Dương đã bị bắt đi rồi.” Kim Ngọc nói.
“Không phải Lê Uy Long đã giải cứu Phi Dương ra rồi sao? Nó lại bị ai bắt đi rồi?” Chu Thế Huy hỏi.
“Phi Dương là được Lê Uy Long cứu ra, nhưng lại bị Lê Uy Long bắt lại rồi.” Kim Ngọc nói.
“Lê Uy Long đã cứu Phi Dương ra, tại sao lại bắt nó lại?” Chu Thế Huy hỏi.
“Phi Dương nó cuối cùng là xảy ra chuyện gì, làm sao lại có thể bị bắt đi?” Bà cụ Chu cũng sốt ruột hỏi.
“Phi Dương nó phản quốc đi theo địch, bị Lê Uy Long hạ lệnh bắt đi, cùng với người nhà họ Trần đều bị bắt nhốt.” Kim Ngọc nói.
Nghe được Kim Ngọc nói như vậy, cả nhà họ Chu đều chết lặng.
“Làm sao lại như thế được? Phi Dương làm sao có thể cùng nhà họ Trần thông đồng làm bậy, phản quốc mà đi theo địch được?” Chu Thế Huy vốn đã hoảng loạn, không dám tin được con trai mình, vậy mà lại có thể làm ra cái loại chuyện phản quốc đi theo địch này!
“Tôi biết làm sao với nó đây? Nên làm sao bây giờ?” Kim Ngọc bắt đầu hoang mang lo sợ.
“Phi Dương, cái đứa trời đánh này, trước đây nó đã từng đề xuất việc phản quốc theo địch với chúng ta, không ngờ được rằng nó lại thật sự phản quốc mà đầu hàng kẻ địch.
Đây là nỗi ô nhục của nhà họ Chu chúng ta, nó đã làm nhục tổ tiên nhà họ Chu của chúng ta rồi.” Bà cụ Chu tức giận nói.
“Mẹ ơi, những lúc như thế này, mẹ trước tiên đừng nói những chuyện này, nhanh chóng nghĩ cách cứu Phi Dương đi!” Kim Ngọc nói.
“Cứu? Làm sao cứu? Phản quốc đi theo địch, từ xưa tới nay đều là tội chết, không ai có thể cứu được nó! Nếu đổi lại là thời cổ đại, thì sẽ tịch thu tài sản giết hết cả nhà, liên lụy đến chín họ rồi!” Bà cụ Chu giận dữ nói.
Bà ta đã sống đã bao nhiêu năm rồi, đương nhiên biết hậu quả nghiêm trọng của việc phản quốc mà đi theo địch, không còn ai có thể cứu được nữa.
“Lê Uy Long là con rể của nhà họ Chu, là anh rể của Phi Dương, chỉ cần chúng ta cầu xin Lê Uy Long, bảo nó khoan dung mở cho một đường thoát, thì Phi Dương có thể được cứu rồi.”
“Lê Uy Long là hộ soái, cậu ta sẽ không nhân từ mà nương tay đâu, cậu ta nhất định sẽ vì việc nước mà quên tình thân.
Vì tiền đồ của chính mình, cậu ta không thể bỏ qua cho Phi Dương được.
Hơn nữa, cậu ta sớm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu của chúng ta rồi, cho dù chúng ta có cầu xin cậu ta như thế nào, cậu ta cũng sẽ không nể mặt chúng ta đâu.” Bà cụ Chu nói.
“Lê Uy Long tuy sẽ không nể mặt nhà họ Chu chúng ta, nhưng mà cậu ta luôn răm rắp nghe lời Nhược Mai, chúng ta có thể cầu xin Nhược Mai, bảo nó đi cầu xin Lê Uy Long, Lê Uy Long nhất định sẽ nghe lời nó mà.” Kim Ngọc nói.
“Đúng vậy, nếu muốn cứu Phi Dương, chỉ có thông qua Nhược Mai, nhờ nó xin cậu ta.
Nếu không thì, Phi Dương thật sự sẽ bị xử tử!” Chu Thế Huy cũng nói.