Lê Uy Long là người cuối cùng rời phòng họp.
Bởi vì thái độ làm trái ý quốc vương Long quốc của Lê Uy Long ở hộ nghị đã khiến cho rất nhiều quan chức tướng sĩ không dám có ý định gần gũi qua lại với anh để tránh chuyện đứng sai phe phái.
Thế nhưng, đám tướng tá như Trần Kiệt, Vũ Hải và Phạm Cương, Lê Lương Quân thì lại đi chậm lại, chờ Lê Uy Long ra tới nơi thì sóng bước cùng anh đi vào trong thang máy, cùng đứng thang máy xuống tầng.
Quốc vương Long quốc và các quan chức hầu cận, và thêm mười mấy người nhân viên bảo vệ đều ở tầng hai mươi sáu của khách sạn Thiên Long cả, bọn họ ai nấy đều về thẳng phòng của mình.
Lê Uy Long và mấy người Trần Kiệt đi đến cửa lớn ở tầng một rồi thì nói với Hà Ngọc Vinh rằng: “Hà Ngọc Vinh, cô hãy dẫn đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đứng canh ở khách sạn Thiên Long, nhất định phải bảo đảm sự an toàn của quốc vương.”
“Hộ soái, tôi và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không ở gần anh mà nhỡ anh có gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?” Hà Ngọc Vinh có hơi lo lắng cho Lê Uy Long.
“Quốc vương mới là quan trọng nhất, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào hết.
Mà tôi thân là hộ soái bảo vệ thì tự thân cũng có sức chiến đấu rất mạnh, tôi không cần cô phải lo lắng, cô cứ tập trung bảo hộ cho quốc vương là được.” Lê Uy Long nói.
Quốc vương Long quốc đang ở trong khách sạn Thiên Long, Lê Uy Long không đám để xảy ra bất cứ sơ sảy nào hết, nhất định phải phái đội đặc nhiệm Phượng Hoàng canh chừng khách sạn Thiên Long thì anh mới yên tâm được.
“Rõ!” Hà Ngọc Vinh nghe Lê Uy Long nói đến như vậy thì cũng đành phải tuân lệnh ở lại khách sạn Thiên Long để bảo hộ cho quốc vương Long quốc.
Mà Trương Minh Nguyệt và tổ đặc công Shadow đã được sắp xếp trong khách sạn Thiên Long từ lâu, âm thầm bảo hộ quốc vương Long Quốc nên không theo chân Lê Uy Long đi xuống dưới này.
Mà Phạm Cương và Lê Lương Quân đều vì có việc quan trọng phải đi làm nên Lê Uy Long không để họ ở lại bảo hộ cho quốc vương Long Quốc nữa.
Phạm Cương vừa phải phụ trách lại phải nhanh chóng xây dựng bia tưởng niệm, còn Lê Lương Quân thì phải đi tẩm liệm di thể của các tướng sĩ đã hy sinh, tất cả đều là những công việc cực kỳ quan trọng cả.
Bởi vì, ngày kia sẽ cử hành nghi thức tế lễ, những công việc này nhất định phải được hoàn thành trong vòng hai ngày này mới được.
Đến lúc trở về thì Lê Uy Long và Trần Kiệt, Vũ Hải đều cùng ngồi chung một chiếc xe trở về.
Ở trên xe, Trần Kiệt mới dám lên tiếng thảo luận với Lê Uy Long chuyện ở cuộc hợp mới rồi:” Hộ soái Lê, vì sao lúc này anh lại lên tiếng phản đối ý kiến xuất binh chinh phạt vậy?”
“Bây giờ chúng ta ra quân thật sự là không có một phần thắng nào khả quan, tôi không muốn tướng sĩ nước ta phải chịu cảnh một đi không trở về.” Lê Uy Long đáp.
“Nhưng mà, quốc vương đã có ý định xuất binh rất rõ ràng như thế rồi, anh làm trái ý quốc vương như thế, lẽ nào lại không sợ bị cách chức ư?” Trần Kiệt hỏi.
“Phải đấy! Mới rồi quốc vương đã tỏ vẻ không được hài òng rồi, không thể phạm vào lòng tự trọng của quốc vương đâu ! Hộ soái Lê tốt nhất hãy cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.” Vũ Hải nói.
“Vì tính mạng của hàng nghìn hàng triệu tướng sĩ, cho dù tôi có bị cách chức đi nữa thì cũng phải hết sức can ngăn quốc vương, không thể tùy tiện xuất binh được.” Lê Uy Long nói.
“Không ngờ ba năm thế thôi mà hộ soái Lê thay đổi rõ ràng thật đấy.” Trần Kiệt xuýt xoa nói rằng.
“Tôi thay đổi như nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Ba năm trước đây, hộ soái Lê chủ trương hết mức chuyện thực hiện lệnh xuất binh viễn chính, tiêu diệt địch quốc xung quanh, quốc vương cho rằng như thế là quá mức hiếu chiến nên bị cách chức.
Ba năm sau, quốc vương muốn xuất binh viễn chinh thì hộ soái Lê lại cực liệt phản đối.
Sự thay đổi trước và sau này chẳng phải là rất lớn đó sao?” Trần Kiệt nói.
Đến anh ta cũng phải cảm thấy lo lắng, Lê Uy Long của ba năm sau này sẽ bị cách chức vì hôm nay đã làm trái ý quốc vương Long quốc, thế nên anh ta chỉ đành nói thẳng đầu đuôi như thế.
“Quả thực là có thay đổi rất lớn.
Ba năm trước đây tôi tuổi trẻ bồng bột, quả thực là đã quá mức hiếu chiến, thế nhưng tuổi tác lớn dần, lại trải qua ba năm bị chèn ép cũng đã đủ khiến tôi chín chắn hơn rất nhiều.
Tung hoành ngang dọc, những chuyện máu chảy thành sông tôi đã nhìn nhiều rồi, thế nên tôi cảm thấy rằng, hòa bình là quan trọng nhất.” Lê Uy Long nói.
“Thực ra ngay từ lúc bắt đầu cuộc họp thì tôi cũng có ý ủng hộ ý kiến xuất binh chinh phạt, song sau đó nghe lời tâm huyết của hộ soái Lê xong thì cũng hiểu được rằng, việc ra quân bây giờ là không quá phù hợp.” Trần Kiệt nói.
“Đúng vậy, lúc trước tôi cũng ủng hộ ra quân nhưng sau khi thấy hộ soái Lê cực lực phản đối thì tổng hợp lại rồi suy nghĩ kỳ càng, cũng cảm thấy không nên tùy tiện xuất binh nữa.” Vị tướng bốn sao ngồi cùng xe, Vũ Hải cũng lên tiếng nói.
Tiếp đó, Vũ Hải còn bổ sung rằng: “Quốc vương cũng đã có tuôi cả rồi, ngài ấy đáng ra là sẽ chín chắn hơn hẳn đám chúng ta, cớ sao lần này lại muốn xuất binh nhỉ?”
“Đúng vậy, quả thực là lòng dạ quốc vương quá khó dò mà, chẳng ngờ quốc vương lại càng già thì càng hiến chiến như thế.” Trần Kiệt cũng góp lời.
“Thực ra cũng không thể nói quốc vương là hiếu chiến được.” Lê Uy Long nói.