“Bởi vì đây là chuyện xả ra tại địa bàn của Lê Uy Long, ngoài anh ta ra, không có ai có thể ra tay với Long chủ.” Ngụy Nghiêm nói.
“Gián điệp của kẻ địch không đâu là không có, có lẽ hành tung của tôi sớm đã bị gián điệp biết được, cho dù tôi có bị đánh úp, cũng không thể quyết đoán là hộ soái làm được.” Long chủ nói.
“Đó cũng là chuyện xảy ra khi Lê Uy Long dưới quyền, cũng có thể anh ta cố tình để gián điệp kẻ địch biết, và lại cố ý bảo vệ không chu đáo, khiến cho kẻ địch có cơ hội thừa cơ thì sao?” Ngụy Nghiêm nói.
“Việc như thế vẫn chưa xảy ra, đợi khi nào xảy ra rồi hãy nói!” Long chủ nói.
“Đợi khi chuyện xảy ra, đã muộn rồi.
Long chủ hãy phòng bị trước đi, không thể nào dựa dẫm hết vào việc bảo vệ của Lê Uy Long được!” Ngụy
Nghiêm nói.
“Tôi đã dẫn Quan Hồng và hơn mười bảo vệ tới, đã có sự chuẩn bị đề phòng rồi, không ai có thể đến gần khách sạn tầng 26 của chúng ta đâu.” Long chủ nói.
Tuy rằng sức chiến đấu của Quan Hồng và mười bảo vệ rất mạnh, nhưng với chút binh lực này, nếu như Lê Uy Long muốn ra tay, chắc chắn là sẽ không thể chống đỡ nổi!” Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu như hộ soái muốn tạo phản, ba năm trước, lúc tôi giải trừ binh quyền của cậu ấy, cậu ấy đã tạo phản rồi.” Long chủ nói.
“Long chủ, tôi còn cảm thấy, ngài lập Lê Uy Long làm người kế vị, như thế là quá sớm.
Điều này chẳng khác gì việc vẽ cho anh ta một cái bánh, nhưng lại chẳng thể ăn được, anh ta sẽ cảm thấy rất nôn nóng.” Ngụy Nghiêm nói.
“Lần này năm nước liên hợp lại với nhau đồng thời xâm phạm Long quốc, tôi sẽ đích thân dẫn quân xuất chinh , sống chết khó nói, bắt buộc phải lập người kế vị, nếu không, nếu như tôi chiến bại nơi chiến trường, Long quốc như rắn mất đầu, vậy chẳng phải sẽ loạn sao?” Long chủ nói.
“Long chủ, bây giờ kẻ địch mạnh đã lui, Long quốc về cơ bản đã thái bình, vì muốn tránh việc Lê Uy Long sớm muốn lập vị, mà làm những chuyện bất lợi đối với Long chủ, có thể bãi bỏ các chức vị của Lê Uy Long.” Ngụy Nghiêm nói.
“Lời của vua nói ra thì không phải đùa, nếu như đã quyết định lập hộ soái lên làm người kế vị, thì sao có thể nói một đằng làm một nẻo, lại bãi bỏ cậu ấy được chứ? Nếu như làm như thế, chẳng phải tôi là người nói mà không giữ lời ư, việc lập người kế vị chẳng phải như một trò đùa à?” Long chủ nói.
“Long chủ, nếu như không bãi bỏ việc lập Lê Uy Long lên làm
người kế vị, anh ta sẽ gì muốn sớm lên ngôi, nên sẽ làm tất cả những mưu đồ bất chính để hại người đó!” Ngụy Nghiêm nói.
“Bộ trưởng Ngụy, đừng nói những lời không tốt đẹp về hộ soái nữa, tôi tuyệt
đối tin tưởng hộ soái!” Long chủ không muốn nghe những lời Ngụy Nghiêm vu khống Lê Uy Long nữa.
“Nhưng mà, ở buổi họp vừa nãy, biểu hiện của Lê Uy Long, đã khác trước trước kia rồi, Long chủ à, vẫn nên cẩn thận thì hơn, hi vọng Long chủ suy xét lại.” Ngụy Nghiêm nói.
“Hộ soái trong lần họp lần này, tuy ý kiến có không đồng nhất với tôi, nhưng
những lần chiến đấu những năm trước kia chiến công hiển hách.
Lần này đối diện với sự xâm phạm của năm nước liên kết, hộ soái lại càng thêm vất vả, liên tục chiến đấu ở nhiều nơi từ Bắc tới Nam, đánh bại được quân địch nam bắc, tiêu diệt được chiến thần bất bại Arnold và chiến thần vô địch Taylor, lập được kỳ công có một không hai, bất luận nói thế nào, cậu ấy cũng là hộ soái bảo vệ Long quốc tốt nhất của chúng ta, không ai có thể thay thế, việc lập kế vị, không thể thiếu cậu ấy.
Ngoài cậu ấy ra, không ai có thể thừa kế được chức vị Long chủ trong tương lai.” Long chủ nói liền một mạch hết những lời đó ra.
“Chiến công của Lê Uy Long, rõ như ban ngày, không thể không kể đến.
Tôi chỉ sợ công lao của anh ta bị che đậy, bè cánh cũng nhiều, sẽ không nghe theo sự điều hành của Long chủ, thậm chí còn khởi động binh mã, tranh quyền đoạt vị.” Ngụy Nghiêm nói.
Quân vương Long chủ nghe thấy Ngụy Nghiêm hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại nói Lê Uy Long, anh ta cũng có chút do dự.
Ngụy Nghiêm đã thấy quân vương Long chủ có chút do dự, thì liền nhân cơ hội nói tiếp: “Long quốc chúng ta đến nay binh lực dồi dào, hùng mạnh, đang là thời cơ tốt nhất để san bằng các nước liên minh xung quanh, mà Lê Uy Long thân là hộ soái bảo vệ Long quốc, sau cuộc chiến ở Quốc Hòa, dường như biến thành một con người khác, ứng chiến tiêu cực, tự coi nhẹ mình, lại còn phản đối Long chủ ra trận, ngăn chặn thành tựu thống trị cả đời của Long chủ, thật không thể chịu đựng nổi!”
“Bộ trưởng Ngụy, như lời anh nói, trong bao nhiêu tướng sĩ Long quốc,
ngoài hộ soái ra, còn ai có thể đảm nhiệm ngôi vị người kế vị chứ?” Long chủ nói.
“Điều này, tạm thời tôi cũng không biết, ngay cả hộ soái cùng các quan chức, có thể chứng minh lòng trung thành của anh ta, nếu như anh ta không muốn xuất binh, chứng tỏ anh ta đã ỷ có công lớn, không coi Long chủ ra gì.
Nếu như thế có thể thuận lợi bãi bỏ chức kế vị của anh ta rồi.” Ngụy Nghiêm nói.