Nếu như có mẹ, anh nhất định sẽ không đi nhập ngũ mà ở nhà chăm sóc người mẹ già yếu.
Ngay cả khi nhập ngũ, giết giặc trên chiến trường, nghĩ rằng vẫn còn một người mẹ ốm đau ở nhà để chăm sóc, thì không thể toàn tâm hướng về phía trước và cứ mãi coi cái chết là nhà.
Bây giờ, anh đã công thành danh toại, anh rất muốn đi tìm mẹ ngay để làm tròn chữ hiếu.
Tuy nhiên, ở trong bức thư, người bố nuôi nói rằng ông ấy không biết mẹ đang ở đâu, cũng không có chút manh mối nào cả.
Nhưng mà, chỉ cần mẹ vẫn còn sống trên đời, thì với khả năng hiện tại của bản thân, không khó để tìm được mẹ.
Cho dù dùng hết tất cả khả năng cũng phải tìm được mẹ!
“Uy Long, anh có chuyện gì vậy?” Lúc này,Chu Nhược Mai đột nhiên mở cửa phòng, bước vào hỏi.
Vừa rồi ở phòng khách, cô nghe thấy tiếng hét rất to của Lê Uy Long trong phòng, cô vô cùng sợ hãi, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên lập tức chạy vào xem có chuyện gì hay không.
“Nhược Mai, mẹ anh chưa chết, mẹ anh vẫn còn sống!” Lê Uy Long hào hứng giống như một đứa trẻ, thể hiện niềm vui vớiChu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long đang khóc, dáng vẻ nhảy múa vui mừng, nhất thời cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ngoại trừ nghe được tin Dương Văn Đoàn đã qua đời,Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long khóc thì từ trước tới nay cô chưa bao giờ thấy Lê Uy Long khóc như vậy.
Bây giờ nhìn thấy một hộ soái oai phong lẫm liệt, có thể làm rung trời chuyển đất như Lê Uy Long nhảy múa khóc như mưa,Chu Nhược Mai nghĩ rằng anh giống như đã trở thành một người điên.
Từ lâu cô đã nghe Lê Uy Long nói rằng mẹ anh đã chết vì bệnh từ lâu, nhưng bây giờ tại sao đột nhiên anh lại nói rằng mẹ anh chưa chết, không phải là phát điên thì là gì?
“Lê Uy Long, anh bình tĩnh đi, có phải vì quá nhớ mẹ mà anh phát điên rồi không?”Chu Nhược Mai an ủi.
“Chuyện này là thật, anh không có nói dối em, mẹ anh thật sự là chưa chết!” Lê Uy Long kích động nói.
Bất kể là ai, đột nhiên biết được mẹ mình nhiều năm qua vẫn chưa chết cũng sẽ vô cùng kích động.
Ngay cả một hộ soái oai phong như Lê Uy Long cũng không là ngoại lệ.
Anh đã công thành danh toại, trở thành một hộ soái dưới một người nhưng trên triệu người ở Việt Nam, anh muốn làm tròn chữ hiếu của mình, nhưng không ai cho anh làm tròn chữ hiếu của anh, ngay cả bố nuôi của anh là Dương Văn Đoàn cũng đã qua đời.
Nếu như mẹ anh chưa chết, làm sao anh có thể không phấn khích được chứ?
“Là thật sao? Sao anh biết mẹ anh chưa chết?”Chu Nhược Mai hỏi.
“Em nhìn xem, đây là bức thư mà chính tay bố nuôi đã viết gửi cho anh, trong đó ông ấy nói rằng mẹ anh chưa chết.
Mẹ anh vì không muốn liên lụy đến anh nên mới giả vờ chết, cùng hợp tác với bố anh để lừa gạt anh.
Mẹ anh thực sự vẫn còn sống!” Lê Uy Long vừa nói vừa đưa bức thư choChu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai cầm lá thư trong tay của Lê Uy Long và đọc nó.
Sau khi đọc xong,Chu Nhược Mai vui vẻ nói: “Thì ra mẹ của anh thật sự chưa chết, đúng là tốt quá rồi!”
“Đúng vậy, bây giờ anh không biết phải diễn tả sự phấn khích của mình như thế nào nữa!” Vì quá phấn khích, Lê Uy Long đã ôm chặtChu Nhược Mai, ôm chặt cô vào lòng.
“Nhưng mà, mặc dù mẹ anh vẫn còn sống trên đời, thì chúng ta vẫn không biết nên tìm bà ấy ở đâu!”Chu Nhược Mai nói trong lồng ngực của Lê Uy Long.
“Không sao cả, chỉ cần mẹ anh còn sống trên đời, anh sẽ tìm cách để tìm thấy bà ấy.
Anh thật sự rất vui!” Lê Uy Long vẫn không giấu được sự phấn khích.
“Đúng vậy, với năng lực hiện tại của anh, nhất định có thể tìm được mẹ của chúng ta.”Chu Nhược Mai nghĩ rằng mẹ của Lê Uy Long cũng là mẹ ruột của mình nên đã đổi giọng thành mẹ của chúng ta.
“Được, cho dù có dùng hết sức, anh nhất định cũng sẽ tìm được mẹ của chúng ta.
Sau khi tìm được mẹ của chúng ta, anh sẽ để bà ấy bế cháu trai.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi: “Anh muốn làm gì? Hiện tại còn chưa xuất hiện dấu hiệu gì cả, cái gì mà bế cháu trai chứ?”