“Logic này của anh ở đâu ra vậy?”Chu Nhược Mai nói thầm.
“Anh không biết logic ở đâu ra, nhưng đây chắc chắn là một logic khoa học!” Lê Uy Long nói.
“Hahaha!”Chu Nhược Mai bị Lê Uy Long chọc cho cười: “Đây là cái thứ logic quái quỷ gì vậy, căn bản không có căn cứ khoa học nào cả.”
“Có cơ sở khoa học nào hay không, chúng ta thử nghiệm một cái sẽ biết ngay thôi!” Lê Uy Long nói.
“Anh là người đàn ông chính trực, anh trở nên miệng lưỡi như vậy từ khi nào vậy?”Chu Nhược Mai gắt giọng hỏi.
“Có lẽ vì anh đang rất hạnh phúc, vì vậy mà cảm xúc của anh đã tăng cao hơn.” Lê Uy Long nói.
“Mặc dù có tin tức của mẹ anh, nhưng mà mẹ ruột của em vẫn đang mất tích.” Đột nhiênChu Nhược Mai buồn bã nói.
“Sau khi giải quyết xong việc nước nhà, anh sẽ bố trí nhân lực đi tìm mẹ của chúng ta, tìm mẹ của em và cả mẹ của anh.” Lê Uy Long nói.
Bây giờ Long chủ đang ở thành phố Quốc Hòa, hơn nữa tình hình vẫn chưa ổn định, tạm thời anh không muốn sử dụng phần lớn quyền lực ở Việt Nam vào việc riêng của mình trong lúc này.
“Được rồi, anh là một hộ soái của một đất nước, em tin tưởng anh sẽ tìm được mẹ của chúng ta.”Chu Nhược Mai nói.
“Vậy bây giờ chúng ta có nên sinh ra một đứa con không?” Lê Uy Long hỏi ý kiến củaChu Nhược Mai.
“Cả đêm qua anh đã không ngủ, hôm nay bận việc hơn nửa ngày, đến bây giờ còn chưa ngủ.
Anh đi nghỉ ngơi trước đi rồi hãy nói chuyện này.
Vừa mệt vừa muốn vận động để sinh con, chất lượng sẽ không được tốt đâu.”Chu Nhược Mai nói.
“Logic của của em ở đâu ra vậy? Có thế thuyết phục người khác bằng những lời này hay sao?” Lê Uy Long hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, em có cơ sở khoa học, không giống như của anh, chỉ toàn đoán mò.”Chu Nhược Mai nói.
Hiện tạiChu Nhược Mai không muốn sinh con chỉ vì cô nhìn thấy được Lê Uy Long đang mệt mỏi, thêm vào đó, cũng bởi vì cô biết rằng em họ của cô là Chu Phi Dương sắp bị xử tử trong ba ngày nữa.
Nghĩ đến em họ sắp bị xử tử, cô vô cùng hoảng sợ.
“Được rồi, vậy anh sẽ nghe lời em, sau khi chờ anh nghỉ dưỡng sức, chúng ta liền sinh con đẻ cái.” Hiện tại trong lòng Lê Uy Long đang hưng phấn, anh cũng không cần nhất định phải làm bằng được loại chuyện kia.
Mặc kệ như thế nào, anh rất vui mừng khi biết rằng mẹ anh vẫn còn sống, điều này đã làm cho anh vô cùng vui vẻ rồi.
“Vậy em đi ra ngoài trước, anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”Chu Nhược Mai nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Sau khiChu Nhược Mai bước ra khỏi phòng, Lê Uy Long không thể ngủ được vì quá phấn khích.
Anh không thể chờ đợi được đến lúc tìm thấy mẹ của mình, vì vậy anh đã lấy điện thoại gọi cho Trương Minh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt nhìn thấy điện thoại của Lê Uy Long gọi đến, lập tức nhấn máy nghe: “Hộ soái, xin nhận lệnh!”
“Trương Minh Nguyệt, tình hình ở khách sạn Thiên Long như thế nào?” Đầu tiên Lê Uy Long hỏi một chút về tình hình ở khách sạn Thiên Long.
“Mọi thứ trong khách sạn Thiên Long hiện giờ vẫn bình thường, tôi không thấy bất kỳ động tĩnh nào từ kẻ thù.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Đặc công của kẻ thù ở khắp mọi nơi, tất cả phải tăng cường cảnh giác, không được thả lỏng.
Long chủ là sự an nguy của toàn bộ nước Việt Nam, nhất định không được có sai sót nào.” Lê Uy Long dặn dò.
“Vâng! Tôi đã hiểu rõ, nhất định dù có chết tôi cũng sẽ bảo vệ Long chủ, xin hộ soái hãy yên tâm.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi có một việc rất quan trọng, tôi muốn sắp xếp cho tổ đặc công Shadow của cô làm việc đó.” Cuối cùng thì Lê Uy Long cũng đi đúng vào vấn đề.
“Hộ soái có việc muốn chúng tôi làm, mặc dù là bất cứ chuyện gì đi nữa thì hộ soái cứ nói, không cần phải vòng vo.” Trương Minh Nguyệt nói.
Lê Uy Long hài lòng, ngay cả Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh cũng phục tùng anh rất trung thành.
“Tôi có vòng vo khi nào à? Nói chuyện với cô mà tôi không thể đường đường chính chính nói hay sao?” Lê Uy Long hỏi.
“Được rồi, vậy anh có chuyện gì hãy nói đi, tôi đang tập trung lắng nghe.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Thành viên tổ đặc công Shadow của cô ở khắp nơi trên đất nước.
Tôi muốn mọi người giúp tôi tìm mẹ ruột của mình.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, không phải mẹ của anh đã qua đời lâu rồi hay sao? Làm sao chúng tôi tìm cho anh được?” Trương Minh Nguyệt, với tư cách là đội trưởng đội đặc công Shadow, chuyên thu thập các loại thông tin, đương nhiên sớm đã biết được thông tin mẹ của Lê Uy Long đã qua đời rất lâu rồi.
Hơn nữa, cô ta cũng biết rằng Lê Uy Long thực sự là con trai của Long Chấn Tiêu, và mẹ của Lê Uy Long là người vợ đầu tiên của Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương.
“Tôi mới biết rằng mẹ tôi năm đó là giả chết, bà ấy vẫn chưa chết, bà ấy vẫn còn sống trên đời.” Lê Uy Long nói.
“Làm sao anh biết được điều này? Thông tin có đáng tin cậy không?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Đó là một bức thư mà bố nuôi của tôi Dương Văn Đoàn để lại.
Bức thư nói rằng mẹ tôi năm đó là giả chết, bà ấy vẫn chưa chế.” Lê Uy Long nói.
“Thì ra là như vậy, chuyện này thực sự tuyệt vời.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra mẹ của hộ soái.” Trương Minh Nguyệt cũng biết Dương Văn Đoàn.
Bức thư này để lại, tất nhiên cô ta tin đó là sự thật.
“Vậy thì tôi nhờ cô rồi.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, chú Đoàn có nói rõ mẹ của anh ở đâu hay không?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Không có, bố nuôi tôi cũng không biết mẹ tôi đã đi đâu.” Lê Uy Long nói.
“Nếu đã như vậy, e là phải mất một thời gian để có thể tìm ra mẹ của hộ soái.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi biết, ta cho các cô thời gian, cho dù là dùng biện pháp gì, cho dù là dùng hết toàn lực, cũng phải thay tôi tìm được mẹ của tôi!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Trương Minh Nguyệt gật đầu.
“Mẹ tôi tên là Lê Tuyết Tương, tôi chỉ có ảnh của bà khi bà còn nhỏ, tôi sẽ gửi ảnh của bà cho cô sau.” Lê Uy Long không thể cung cấp cho Trương Minh Nguyệt bất kỳ manh mối nào mà chỉ có thể cung cấp cho cô ta những bức ảnh của mẹ anh khi bà ấy còn trẻ.
“Được rồi.” Thật tốt nếu Trương Minh Nguyệt có những bức ảnh của Lê Tuyết Tương khi bà ấy còn trẻ.
Dù mọi người có thay đổi thế nào thì những đường nét trên gương mặt vẫn còn đó, vẫn có thể nhận ra được.
“Ngoài ra, còn có một người khác cũng cần cô giúp đỡ để tìm.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, anh còn muốn chúng tôi tìm ai?” Trương Minh Nguyệt hỏi.