“Ba người nằm đó bất động, sống chết không rõ, tốt hơn là nên gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện! Nếu không, không ai cứu chữa, họ có thể chết thật.” Lê Tuyết Tương nói.
“Đừng lo lắng cho bọn chúng, nếu gọi xe cấp cứu sẽ biết là do chúng ta làm.
Người ngang ngược như bọn chúng khi chết cũng không cần phải làm liên lụy người khác.” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh Đình Vũ, nếu đây là một vụ án giết người, anh sẽ có tội nặng hơn và anh sẽ bị truy nã.
Không bằng bây giờ anh hãy tự thú có khi sẽ được giảm nhẹ tội hơn.” Lê Tịnh Vi đang học cấp ba và biết một chút về luật, vì vậy liền đề nghị Triệu Đình Vũ đi tự thú.
“Đầu hàng cái gì? Những người này đánh hai người trước.
Họ phạm tội trước.
Anh buộc phải làm chỉ để bảo vệ người.
Nếu anh không đến kịp thời, hai người có thể sẽ bị bọn họ giết chết, nếu phải tự thú thì họ mới là người phải đi tự thú.” Triệu Đình Vũ nói.
“Thôi chúng ta đừng bàn nhiều nữa, trước tiên hãy rời khỏi đây rồi nói chuyện tiếp!” Triệu Ngọc Vũ biết Triệu Đình Vũ đã gặp phải tai họa lớn rồi, dù có tự thú hay bỏ chạy thì cũng không có kết quả tốt chỉ đành rời khỏi đây trước rồi tính tiếp.
“Thôi, chúng ta rời khỏi đây đã rồi lại tính sau!” Lê Tuyết Tương không muốn ở đây lâu.
Vì vậy, Triệu Đình Vũ đã đến kéo chiếc xe ba bánh và kiểm tra nó.
Dù xe ba gác có bị va quệt một chút nhưng vẫn có thể lái được.
Triệu Vũ Ngọc và Lê Tịnh Vi giúp Lê Tuyết Tương lên xe ba bánh, sau đó Triệu Đình Vũ đưa họ về nhà trên xe ba bánh.
Bốn người họ đã ướt sũng vì mưa, nên họ không muốn mặc áo mưa hay ô nữa, vì vậy họ đã về nhà trong cơn bão dữ dội.
Hai tên đàn em của Đỗ Lượng lúc này mới dám đứng dậy khỏi mặt đất khi thấy Triệu Đình Vũ đưa Triệu Vũ Ngọc, Lê Tịnh Vi và Lê Tuyết Tương đi.
Thấy Đỗ Lượng vẫn nằm dưới đất bất động, khóe mắt trái có vết máu, hai tên đàn em lao về phía cậu ta.
“Anh Lượng!”
“Anh Lượng!”
Hai tên đàn em đứng bên cạnh Đỗ Lượng và không ngừng hò hét gọi anh ta.
Tuy nhiên, lúc này Đỗ Lượng không có phản ứng gì.
“Anh Lượng có lẽ đã bị đánh chết rồi, bây giờ phải làm sao đây?” Một tên đàn em tên Tôn Tử hoảng sợ nói.
“Anh Lượng có thể chỉ bị hôn mê, có lẽ có thể cứu vớt.
Hãy đưa anh ấy đến bệnh viện để cấp cứu trước!” Một tên đàn em khác tên Da Dương nói.
“Chúng ta có nên báo cáo với công an trước để họ tới khảo sát hiện trường, sau đó đưa anh Lượng đến bệnh viện không?” Tôn Tử nói.
“Không kịp đâu.
Khi công an đến, anh Lượng có thể sẽ chết.” Da Dương nói.
“Vậy thì nên báo cảnh sát giao thông đi!” Tôn Tử nói.
“Có phải cậu bị nước vào đầu không?” Da Dương nghe Tôn Tử nói đi báo cảnh sát giao thông, nghi ngờ vừa rồi đầu của cậu ta bị đánh vỡ, nằm dưới đất dưới mưa, đầu ngập nước.
“Đầu của tôi sao lại dính nước?” Tôn Tử bất mãn hỏi.
“Rõ ràng là anh Lượng đã lái xe trong lúc say rượu và chạy quá tốc độ.
Hơn nữa, anh Lượng đã đụng phải ai đó.
Chúng ta báo cảnh sát giao thông không phải chúng ta tự tìm chuyện rắc rối sao?”
“Nhưng mà anh Lượng bị đánh nặng như vậy, chúng ta không thể cứ để bọn họ bỏ chạy như thế được!” Tôn Tử nói.
“Họ không thể chạy được.
Hậu đài của anh Lượng quá vững.
Dù có trốn đến tận chân trời, họ cũng sẽ bị bắt!” Dư Dương nói.
“Được rồi, chúng ta đưa anh Lượng đến bệnh viện trước!” Tôn Tử nói.
“Vậy thì đừng dài dòng nữa, mau nhấc anh Lượng lên xe!” Dư Dương nói.
Vì vậy, Tôn Tử và Dư Dương đã nhấc Đỗ Lượng lên chiếc Porsche.
Mặc dù chiếc Porsche bị va chạm một chút nhưng nó vẫn có thể lái được.
Dư Dương lái xe đưa Đỗ Lượng đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Dư Dương nói với Tôn Tử: “Mau gọi điện cho bố của anh lượng và nói với chú ấy rằng anh Lượng đang bị thương rất nặng!”
“Được, được rồi, để tôi gọi cho chú ấy!” Tôn Tử nói xong lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Quang, bố của Đỗ Lượng.
Lúc này Đỗ Quang vừa từ công ty trở về nhà, nhìn thấy Tôn Tử gọi điện thoại, liền trả lời: “Tôn Tử, có chuyện gì sao?”
“Chú Quang, có chuyện lớn rồi!” Tôn Tử nói.
“Cái gì mà có chuyện lớn?” Đỗ Quang hỏi lại.
“Anh Lượng bị người ta đánh trọng thương trên đường!” Tôn Tử nói.
“Cái gì? Con trai của tôi làm sao có thể bị thương nặng như vậy?” Đỗ Quang kinh ngạc hỏi.
“Vừa nãy khi chúng cháu đang trên đường trở về nhà, chúng cháu vô tình va chạm với một xe ba bánh.
Đèn xe Porsche của anh Lượng bị vỡ và thân xe bị trầy xước.
Chúng cháu bắt hai mẹ con đi xe ba bánh phải bồi thường nhưng họ không bồi thường thế là xảy ra tranh chấp…” Tôn Tử không dám nói thật cho Đỗ Quang, chỉ có thể đổi thành tranh chấp.
“Sau đó thì sao?” Đỗ Quang hỏi.
“Sau đó, một người đàn ông và một phụ nữ đến.
Hình như đó là người thân hoặc bạn bè của hai mẹ con đó.
Người đàn ông đó đánh chúng cháu mà không nói gì không rằng gì.
Chúng cháu đã cố gắng hết sức để bảo vệ anh Lượng, nhưng người đàn ông quá mạnh.
Chúng cháu không thể đánh lại.
Anh Lượng và chúng cháu đều bị đánh bất tỉnh.
Khi chúng cháu tỉnh dậy, chúng cháu thấy anh Lượng đã gục trên vũng máu, mũi bị đánh chảy máu, mắt trái cũng bị thương còn anh ấy đã bất tỉnh.”
Đỗ Quang nghe vậy đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Thật vô lý! Ngay cả con trai của ta cũng dám đánh.
Xem ra nó chán sống rồi!”