“Được rồi, dì Tuyết Tương đồng ý đi cùng với chúng ta là tốt rồi.
Đợi đến lúc chúng ta về đến thành phố Quốc Hòa, chúng cháu nhất định sẽ nhờ chị Chu đối xử thật tốt với dì và Tịnh Vy.” Triệu Vũ Ngọc vui vẻ nói.
“Chị Chu là ai?” Lê Tuyết Tương hỏi.
“Chị Chu là chủ tịch của một tập đoàn lớn ở thành phố Quốc Hòa.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Không nên ở đây lâu nữa, không còn thời gian để nói nhiều như vậy, bây giờ mọi người trở về phòng thu dọn hành lý đi!” Triệu Đình Vũ nói.
“Đúng vậy, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói.” Lê Tuyết Tương nói.
Vì vậy, mọi người liền ngay lập tức quay vào phòng thu dọn hành lý.
Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc không có hành lý gì, chỉ có vài ba bộ quần áo.
Còn Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy vốn đã nghèo, nên cũng không có thứ quý giá gì mang đi, chỉ có một ít giấy tờ, và một vài bộ quần áo thôi.
Sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc, Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy rời khỏi nhà ngay trong đêm.
Vì lúc này là ba giờ sáng nên không có xe đến thành phố Quốc Hòa.
Bọn họ chỉ có thể đến nhà ga trước, chờ đến sáng mai lúc xe chạy thì sẽ bắt xe đến thành phố Quốc Hòa.
Lúc này, tại một tòa nhà đang xây dở ở phía Tây thành phố.
“Anh Đỗ, bây giờ đã là ba giờ sáng, khi nào người của anh đưa người tới đây?” Vị bác sĩ chợ đen được mời từ bên ngoài về bắt đầu có chút sốt ruột.
Bác sĩ chợ đen này tên là Vu Cơ.
Đỗ Quang đã phải mất cả tỷ để mời ông ta về đây.
“Bác sĩ Vu, xin anh kiên nhẫn một chút, chắc là gần đến nơi rồi.” Đỗ Quang nói.
“Được, vậy đợi một chút.” Vu Cơ nói.
Đợi đến mười phút sau, Thôi Bình vẫn không thấy Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy được đưa đến.
“Bây giờ đã hơn ba giờ rồi.
Thôi Bình đang làm cái quái gì vậy? Sao anh ta còn chưa đưa người tới đây?” Đỗ Quang thấy Thôi Bình lâu như vậy vẫn chưa đưa người đến trong lòng bắt đầu lo lắng.
“Đáng ra giờ này Thôi Bình phải đưa người đến đây từ sớm rồi chứ, chẳng lẽ anh ta đưa năm mươi người đến đó vẫn không thể đối phó được với thằng nhóc vô gia cư đó sao?” Ngụy Thái Phượng cũng càng lúc càng lo lắng.
“Không thể nào, thực lực của Thôi Bình rất mạnh, thằng nhóc đó cũng đâu có ba đầu sáu tay, sao anh ta có thể không đánh lại nó được?” Đỗ Quang nói.
“Chẳng lẽ giữa đường xảy ra chuyện gì?” Ngụy Thái Phượng nói.
“Thôi Bình đã theo chúng ta nhiều năm, làm việc chưa từng thất bại lần nào, chắc hẳn sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.” Đỗ Quang nói.
“Vậy thì anh nói xem, sao bây giờ bọn họ vẫn chưa đưa người tới đây? Nếu còn không đưa người đến đây, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi!” Ngụy Thái Phượng tức giận nói khi thấy Đỗ Quang luôn phủ nhận ý kiến của mình.
“Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!” Đỗ Quang nói.
“Nếu không biết thì anh chóng gọi điện thoại hỏi thử xem, không thể chờ đợi như vậy nữa!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Được, được rồi, anh sẽ gọi điện thoại hỏi ngay.” Đỗ Quang nói xong liền lấy điện thoại di động ra.
Ngay khi ông ta định gọi Thôi Bình, hàng chục chiếc xe phi nước đại về phía tòa nhà đang xây dở.
“Vợ à, Thôi Bình và mọi người trở về rồi, không cần gọi nữa.” Đỗ Quang nhìn thoáng qua đoàn xe, đây chính là đoàn xe của Thôi Bình.
“Ùm, về đến là tốt rồi.” Ngụy Thái Phượng cũng thấy đoàn xe của nhà mình, biết rằng Thôi Bình đã đến, liền quay lại nói với Vu Cơ: “Bác sĩ Vu, người sẽ được đưa đến ngay, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lấy nhãn cầu đi.”
“Được, tôi đã sẵn sàng, chỉ còn đợi mọi người đưa người đến đây thôi.” Vu Cơ nói.
Chỉ trong chốc lát, khoảng hơn chục chiếc xe chạy đến khu nhà đang xây dựng dở dang.
Năm trăm tên côn đồ đang làm nhiệm vụ canh gác trong tòa nhà đang xây dở nhìn thấy biển số xe thì biết là người một nhà nên cũng không đến ngăn cản.
Sau khi cả chục chiếc ô tô đậu trước tòa nhà đang xây dở, người của Thôi Bình lần lượt mở cửa, rồi loạng choạng bước ra khỏi xe.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng chợt cau mày khi nhìn thấy đám người bước xuống xe vào trong tòa nhà, mặt mũi sưng vù, vết thương khắp người.
Trong lòng cả hai người đều đang nghĩ, chẳng lẽ tên nhóc đó thực sự khó đối phó vậy sao? Nhiều người bị thương như vậy mới bắt được nó về sao?
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng vẫn một mực đợi để thấy bọn họ đưa Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy ra khỏi xe.
Tuy nhiên, những gì họ nhìn thấy không phải là Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy bị trói ra khỏi xe, mà là Thôi Bình, người bị thương nặng nhất, được đưa ra khỏi xe!
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng đều sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một lát sau, cấp dưới đã đưa Thôi Bình đến trước mặt của Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng.
“Thôi Bình, sao chân của cậu lại bị gãy?” Đỗ Quang ngạc nhiên hỏi khi thấy chân phải của Thôi Bình đã bị gãy, máu chảy ra đầm đìa, xương cũng lòi ra ngoài.
“Thôi Bình, người tôi muốn đâu?” Ngụy Thái Phượng cũng hỏi, bà ta không quan tâm đến sự sống chết của Thôi Bình, bà ta chỉ muốn Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy.
“Ông chủ, bà chủ, sức mạnh của tên nhóc Triệu Đình Vũ thực sự rất đáng sợ, chúng tôi không thể đánh bại nó! Vì vậy, chúng tôi không thể bắt được họ!” Thôi Bình than vãn.
“Cái gì? Năm mươi người các cậu, không thể đánh lại một tên nhóc đầu đường xó chợ sao?” Đỗ Quang kinh ngạc vô cùng.
Ngụy Thái Phượng cũng sửng sốt, đêm nay bà ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, có thể nói mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.
Chỉ cần Thôi Bình đưa được người đến đây, bà ta có thể lấy nhãn cầu của thay cho con trai mình, dĩ nhiên không ngờ đến có tin xấu này!
“Các cậu rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả một thằng nhóc đầu đường xó chợ cũng không đói phó được, đúng là tốn cơm tốn gạo, các cậu đúng là đồ vô dụng!” Ngụy Thái Phượng tức giận gầm lên.