Sau khi Đỗ Quang chuyển ba trăm triệu cho Vu Cơ, Vu Cơ bắt đầu chữa trị cho chân của Thôi Bình.
Nửa giờ sau, Hách Diệp đưa một nhóm người đến nhà Lê Tuyết Tương.
Tuy nhiên, lúc này gia đình của Lê Tuyết Tương đã trống không, không còn một bóng người!
Hách Diệp vội vàng gọi điện ngay cho Đỗ Quang.
Khi Đỗ Quang thấy Hách Diệp gọi điện thoại, trong lòng cảm thấy chắc chắn anh ta đã hoàn thành dễ dàng như trở bàn tay, vì vậy ông ta lập tức nghe máy: “Đã bắt được người rồi sao?”
“Ông chủ Đỗ, không phải như vậy, chúng tôi đã đến nhà của Lê Tuyết Tương, nhưng không có một ai ở đây hết.” Hách Diệp nói.
“Cái gì? Không có một ai sao, chuyện này là thế nào? Có phải anh đến nhầm chỗ rồi không?” Đỗ Quang hỏi.
“Tôi đến địa chỉ ông đã nói, không thể nào đi nhầm được.
Có lẽ bọn họ đã linh cảm rằng ông sẽ cử người đến bắt họ lần nữa nên đã bỏ chạy rồi.” Hách Diệp nói.
Nghe đến đây, Đỗ Quang nhất thời tỉnh mộng, chắc hẳn là bọn họ đoán trước được sẽ ông sẽ phái người tới đánh phá, nên đã bỏ chạy trước!
“Mau đuổi theo, vận dụng hết khả năng, cho dù là phải dùng đến thủ đoạn gì, cũng phải bắt được bọn họ trở về đây.” Đỗ Quang nói.
“Được, tôi lập tức sẽ chia anh em ra đuổi theo bọn họ!” Hách Diệp nói.
Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Thái Phượng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bọn chúng bỏ trốn rồi.” Đỗ Quang nói.
“Sao có thể như thế được, tuyệt đối không để cho bọn họ trốn được!” Ngụy Thái Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh đã cho Hách Diệp dùng hết sức lực đuổi theo bọn họ.” Đỗ Quang nói.
“Không thể cái gì cũng trông chờ vào Hách Diệp được, chúng ta cũng phải làm gì đó.
Nếu để bọn họ chạy mất, sẽ không có nhãn cầu để thay cho con trai chúng ta!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Chúng ta nên làm làm gì bây giờ?” Đỗ Quang hỏi.
“Bọn chúng chắc hẳn muốn thoát khỏi thành phố Vĩnh Thụy, nhưng bây giờ trời đã tối, sẽ không có xe đường dài để đi.
Chắc chắn bọn họ sẽ phải đợi đến bình minh rồi mới có thể rời đi.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ ngay lập tức cử người canh gác quanh các nhà ga.
Nếu nhìn thấy bọn họ xuất hiện sẽ cho người bắt ngay lập tức.”
“Đừng quên rằng võ công của thằng nhóc Triệu Đình Vũ rất cao, vì vậy bảo Hách Diệp cử một số người của anh ta mang theo súng đi canh gác xung quanh các nhà ga khác nhau.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Được, anh sẽ thông báo cho Hách Diệp ngay lập tức kêu anh ta cử người đến canh gác các nhà ga.” Đỗ Quang nói.
“Còn nữa, tốt nhất là không nên ra tay ở nhà ga, để tránh làm kinh động đến quá nhiều người, mọi việc càng ngày càng tệ hơn.
Chắc chắn bây giờ bọn họ đang chạy về hướng nhà ga.
Đường từ nhà của Lê Tuyết Tương đến nhà ga chỉ có mấy cái, mỗi nơi đều cho người canh gác, cố gắng hết sức động thủ giữa đường, như vậy sẽ không làm kinh động đến nhiều người.” Ngụy Thái Phượng suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc thiệt hơn.
“Được rồi, anh sẽ cho người làm theo lời em nói, chặn bọn họ trên đường đến nhà ga.” Đỗ Quang nói.
Sau đó, Đỗ Quang lập tức gọi cho Hách Diệp một lần nữa và yêu cầu anh ta cử người canh gác quanh nhà ga và chặn tất cả con đường dẫn đến nhà ga.
Sau đó, ông ta còn cho người của mình đi bắt Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy.
Lúc này, Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đang chạy trên một con đường hẻo lánh dẫn đến nhà ga.
Họ định chạy đến khu vực lân cận ga trước, khi trời vừa rạng sáng, lúc nhà ga đông người, thì họ sẽ tiến vào nhà ga, sau đó bắt xe đến đến thành phố Quốc Hòa.
Mà đúng vào lúc này, một số lượng lớn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở con đường phía trước, trên tay còn mang theo súng!
“Không hay rồi, những người ở phía trước cầm súng, chắc hẳn là nhà họ Đỗ đã cử người đến xử lý chúng ta!” Ánh mắt Triệu Đình Vũ sắc bén nhìn về phía những người đang cầm súng!
Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vy và Triệu Vũ Ngọc cũng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở phía trước, nên rất sợ hãi.