Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, và Nguyễn Tú Hằng đã thức dậy từ sáng sớm.
Sau đó, Lê Uy Long dẫn Hà Ngọc Vinh và các dũng sĩ của sư đoàn đi về phía nam của thành phố và kết hợp với quân của Lê Lương Quân đưa hài cốt của các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến về phía bắc thành phố bằng xe ngựa.
Chu Nhược Mai trong thân phận là hộ soái phu nhân cũng đi cùng Lê Uy Long hộ tống quan tài của các liệt sĩ.
Quốc vương Long quốc cùng các vị đại thần, còn có bồ đội sở thuộc của Phạm Cương, cũng như hộ soái Trấn Nam, và tướng bốn sao Vũ Hải cùng tất cả các tướng lĩnh ở chiến trường phía Nam, thì chờ ở phía bắc thành phố để nghênh đón linh cữu của các liệt sĩ.
Bởi vì có quốc vương Long quốc tham dự buổi lễ tưởng niệm trọng thể này, nên xung quanh nghĩa trang liệt sĩ được canh gác cẩn mật, tất cả đều là các tướng sĩ được trang bị vũ khí hạng nặng, không cho người lạ đến gần.
Hơn nữa, tình hình ở thành phố Quốc Hòa vẫn chưa hoàn toàn ổn định, các đặc vụ của kẻ thù có thể ập vào bất cứ lúc nào để ám sát quốc vương Long quốc, vì vậy không thể không canh gác cẩn thận.
Tuy nhiên, Nguyễn Tú Hằng không có tên tuổi gì, không nên đi cùng với Chu Nhược Mai xuất hiện trong một dịp long trọng như vậy.
Cô chỉ có thể đến nghĩa trang liệt sĩ phía Bắc thành phố và theo dõi lễ truy điệu từ xa với những người dân bình thường.
Bầu trời hôm nay xám xịt, khi Lê Uy Long và những người lính hộ tống quan tài liệt sĩ từ phía nam thành phố, bầu trời vẫn còn mưa phùn.
Đoàn xe dùng để chở linh cữu các liệt sĩ khởi hành từ phía tây thành phố và chạy chậm vào thành phố Quốc Hòa.
Chiếc xe mà Lê Uy Long và vợ anh, Chu Nhược Mai ngồi đi đầu tiên, theo sau là một đoàn xe liên hoàn chở quan tài liệt sĩ.
Người dân thành phố Quốc Hòa từ lâu đã biết sẽ tổ chức lễ tưởng niệm các liệt sĩ đã hy sinh để bảo vệ thành phố Quốc Hòa, tự giác đứng ở hai bên đường, bất chấp mưa phùn, giơ cao câu phúng điếu hoặc cầm biểu ngữ để tiễn đưa các liệt sĩ.
“Những chiến sĩ trung liệt, sống mãi đời đời.”
“Hy sinh vì đất nước, xả thân vì chính nghĩa.”
“Mặt trời rực rỡ soi sáng núi sông.”
“Giết địch bảo vệ đất nước, lưu danh muôn đời.”
“Da ngựa bọc sĩ chí, thắng tin truyền cha mẹ.”
“Hết lòng vì dân, nước nhà nợ ơn anh.”
...
Ngã tư hai bên đường, treo đầy những câu phúng điếu.
Lúc này tại phía nam thành phố, người dân đã đổ xô ra hai bên đường, lặng lẽ đứng nhìn linh cữu của những liệt sĩ chậm rãi đi qua, cả đám đông không tiếng ồn ào nào.
Đoàn người đứng dài hơn mười dặm để tiễn đưa các chiến sĩ đã hy sinh!
Con đường mà linh cữu của các liệt sĩ đi qua đều được rải hoa trắng.
Những bông hoa này đều là do những người dân tự động dâng lên.
Cả thành phố Quốc Hòa đều yên lặng như tờ, vô cùng trang nghiêm.
Khuôn mặt mỗi người đều rất đau buồn.
Lúc này, tại nhà họ Chu.
“Mẹ, hôm nay là ngày xử tử những kẻ phản bội.
Nếu mẹ không mau tìm cách để cứu Phi Dương, thì hôm nay là ngày chết của nó rồi!” Chu Thế Huy lo lắng nói.
“Đúng vậy! Mẹ, mẹ có cách nào để cứu Phi Dương không?” Lúc này, Kim Ngọc đã lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu.
Bây giờ, bà Chu cũng đã hết đường xoay xở, căn bản là không nghĩ ra cách nào khác nữa.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Chu Phi Dương, bà ta ăn không ngon ngủ không yên.
Chu Phi Dương phản bội đất nước về phe kẻ thù, đây là tội phản quốc, không phải tội nhỏ, không ai có thể cứu được anh ta.
Hơn nữa, chuyện này do chính Lê Uy Long xử lý, nhà họ Chu lại không biết một người nào khác lớn hơn Lê Uy Long - một Hộ soái bảo vệ.
“Nghe nói quốc vương Long quốc cũng tham dự lễ tưởng niệm hôm nay.
Chúng ta đến đó cầu xin quốc vương Long quốc tha thứ, chắc có thể cứu mạng Phi Dương!” Bà Chu nói.
Mấy ngày nay khách sạn Thiên Long có rất nhiều người canh gác, nhiều người đoán được quốc vương Long quốc đã đến thành phố Quốc Hòa.
Đặc biệt vụ tấn công khách sạn Thiên Long ngày hôm kia đã lan rộng ở thành phố Quốc Hòa, nhiều người đoán rằng quốc vương Long quốc đang ở trong khách sạn Thiên Long.
“Người có vị trí cao như quốc vương Long quốc, sao có thể để thường dân nhỏ bé như chúng ta muốn gặp là gặp chứ? Đừng nói đến chuyện cầu xin quốc vương Long quốc, muốn nhìn thấy mặt thôi đã khó rồi!” Chu Thế Huy nói.
“Đúng vậy, ngay cả khi có thể nhìn thấy quốc vương Long quốc, quốc vương cũng không quen biết chúng ta, sao có thể để ý đến chúng ta được?” Kim Ngọc nói.
“Đừng quên, Lê Uy Long là con rể của nhà họ Chu chúng ta, chúng ta là người nhà của hộ soái bảo vệ! Chúng ta có thể diện kiến quốc vương Long quốc!” Bà Chu nói.
“Cho dù chúng ta có thể nhìn thấy quốc vương Long quốc, nhưng quốc vương Long quốc là vua của một nước, còn Phi Dương kẻ phản bội tổ quốc, sao quốc vương Long quốc có thể tha thứ cho nó được?” Chu Thế Huy nói.
“Quốc vương Long quốc có tha thứ cho Phi Dương hay không, chúng ta phải thử mới biết được.
Bây giờ người duy nhất có thể cứu Phi Dương chính là quốc vương Long quốc.
Nếu quốc vương Long quốc đã mở lời, Lê Uy Long sẽ không dám giết Phi Dương.
Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác.” Bà Chu nói.
“Được, vậy chúng ta thử xem!” Chu Thế Huy nói.
“Ùm, thời gian không còn nhiều, nếu không đi thì mọi chuyện sẽ muộn, tất cả người trong nhà họ Chu, ngay lập tức đến nghĩa trang liệt sĩ!” Bà Chu nói.
“Được!”
Thế là nhà họ Chu lập tức lên đường, tức tốc đến nghĩa trang liệt sĩ.
Lúc này, ở nghĩa trang liệt sĩ.
Quốc vương Long quốc và các tướng sĩ đã xếp hàng dài, lặng lẽ chờ quan tài các liệt sĩ đến.
Tướng sĩ ba quân cũng đã bày xong trận hình, trang trọng chờ đón quan tài của các liệt sĩ.
Một lúc sau, Lê Uy Long, hộ soái bảo vệ đã dẫn đầu đoàn xe chở quan tài liệt sĩ từ từ tiến vào nghĩa trang liệt sĩ.
“Nghên đón các anh hùng của chúng ta trời về.” Giọng quốc vương Long quốc như tiếng chuông lớn vang lên
Cả đoàn quân lập tức đứng tập trung và đồng thanh chào quan tài của các liệt sĩ.