“Anh rể, khi tôi bị quân địch đánh đập tàn nhẫn, cũng may là nhờ có Phi Dương dũng cảm đứng ra cứu lấy tôi.
Vì vậy có thể nhìn thấy được, nó vẫn còn có lương tâm, xin anh ta cho nó một mạng đi!” Chu Lệ Ngọc cầu xin.
“Đó là bởi vì cô là chị ruột của anh ta, nên anh ta mới cứu cô, chuyện này cũng không thể bù đắp được việc anh ta đã phản bội quốc đi theo kẻ thù.
Nhược Mai cũng là chị họ của anh ta, vậy mà anh ta đã từng dự tính bao vây biệt thự Tinh Nguyệt, nhằm giết Nhược Mai, lương tâm của anh ở đây? ”Lê Uy Long nói.
Chu Lệ Ngọc nhất thời á khẩu không nói nên lời, cô ta không ngờ rằng ngay cả Chu Nhược Mai mà Chu Phi Dương còn muốn giết! Điều này thực sự tán tận lương tâm!
“Hộ soái Lê, lỗi lầm của Phi Dương đã gây ra thực sự vô cùng lớn, nhưng xin anh niệm tình năm đó anh đã nợ một ân tình của nhà họ Chu chúng tôi mà tha cho Phi Dương một mạng đi được không!” Kim Ngọc vừa khóc vừa nói.
“Hộ soái Lê, cho dù anh có phán cho Chu Dương hai mươi năm tù hay là mấy chục năm đi nữa, chỉ cần anh giữ lại mạng cho nó là được rồi.
Chỉ cần một câu của anh, thì mạng của Phi Dương được cứu rồi, cầu xin anh hãy mở lời đi!” Bà Chu cầu xin.
Lê Uy Long không nói thêm gì nữa, anh cũng không biết làm thế nào để an ủi nhà họ Chu nữa.
Bi kịch lớn nhất trong cuộc sống chính là để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Anh cũng không muốn bi kịch này diễn ra, nhưng tội mà Chu Phi Dương phạm phải, thật sự không thể tha thứ.
Đối mặt với sinh ly tử biệt,trong lòng anh cũng có chút xúc động, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Bà Chu nhìn thấy trái tim sắc đá của Lê Uy Long thì lại quay sang quốc vương Long quốc: “Quốc vương Long quốc, nhà họ Chu của chúng tôi, đến đời của Phi Dương, thì chỉ có duy nhất một đứa con trai là anh ta, nếu anh ta chết đi, nhà họ Chu chúng tôi sẽ tuyệt hậu.
Xin ngài khai ân, tha cho nó lần này đi! Cho dù có phán nó tù chung thân cũng được!”
Bà cụ Chu nghĩ rằng, trước tiên cứ bị tuyên án là tù chung thân cũng được, sau đó giảm án dần dần, vẫn còn có cơ hội được ra ngoài.
Tuy rằng Chu Thiệu Huy có nghĩ đến trường hợp này, nhưng ông thật sự không nên dùng lý do gì để cầu xin cho Chu Phi Dương, cho nên chưa từng nói ra.
“Bà Chu, trong trận chiến bảo vệ thành phố Quốc Hòa lần này, những người lính của Long quốc chúng ta đã chiến đấu quên mình để chống lại kẻ thù, nhưng cháu của bà lại thông đồng với kẻ thù, bán nước cầu vinh, trở thành một Việt gian.
Những người chiến sĩ đã chiến đấu và chết trên sa trường họ cũng có người nhà, nếu Việt gian không chết, thì… sao có thể xứng đáng với người nhà của các chiến sĩ vì bảo vệ tổ quốc mà hy sinh được chứ?” Quốc vương Long quốc noi.
Nghe những gì quốc vương Long quốc nói, người nhà họ Chu không nói nên lời.
Ngay cả quốc vương Long quốc cũng nói như vậy, thật sự không còn cách nào cứu Chu Phi Dương.
Bộ trưởng Ngụy Nghiêm đang cười trên nỗi đau của người khác lúc này mới hả hê cười, nhắc nhở :“Hộ soái Lê, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta hay là hành quyết thì quyết định nhanh đi, để còn tiến hành buổi lễ tuyên thệ trước khi xuất quân!”
Lê Uy Long cũng biết đã đến lúc hành quyết, liền xoay qua nói với Chu Nhược Mai: “Nhược Mai, đến đưa bà nội, chú hai, dì hai và mọi người ra ngoài đi!”
Anh không muốn Chu Nhược Mai và nhà họ Chu nhìn thấy cảnh tượng Chu Phi Dương bị xử bắn, để tránh việc họ càng thêm thương tâm.
Nếu tận mắt nhìn thấy người thân của mình bị xử bắn, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, sau đó sẽ đến lễ tuyên thệ, Chu Nhược Mai cũng không thích hợp xuất hiện ở đó, đúng lúc để cô ra ngoài.
“Được rồi, bà nội, chú hai, dì hai, chúng ta đi thôi!” Chu Nhược Mai lập tức tiến lên đỡ bà Chu.
Bà Chu, Chu Thế Huy, Kim Ngọc, Chu Lệ Ngọc, và những người khác trong nhà họ Chu khác biết rằng sắp đến lúc hành hình, thì ai nấy đều nước mắt nước mũi toán loạn, chỉ khóc nhất quyết không rời đi.
“Phi Dương…”
“Phi Dương…”
“Phi Dương…”
Nhà họ Chu biết thời khắc sinh ly tử biệt đến rồi, đều khóc la gọi Chu Phi Dương.
Chu Phi Dương cũng biết thời khác anh ta phải chết cuối cùng cũng đến rồi.
Anh ta không muốn người thân của mình quá đau thương, mắt ngấn lệ, cố gắng nặn ra nụ cười nói: “Bà nội, bố, mẹ, mọi người đừng vì con mà đau khổ, con bán nước cầu vinh, nên phải gánh tội mà mình đã gây ra.
Mọi người cũng đững trách anh rễ, anh ấy xử tử con là đúng.
Nếu con sống, thì pháp luật còn nghĩa lý gì nữa chứ.
Kiếp sau, con nhất định sẽ làm người tốt, con nhất định sẽ lại làm con cháu của mọi người…”
Nghe được những gì Chu Phi Dương nói, nhà họ Chu càng thêm đau lòng, ngay cả Chu Nhược Mai cũng rơi lệ.
Người nhà họ Chu không muốn rời đi, chẳng qua chỉ muốn nhìn thấy Chu Phi Dương nhiều hơn một chút.
Cảnh tượng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người bình thường khó mà chịu đựng nỗi.
Lê Uy Long thấy họ Chu không muốn rời đi nên phải nhờ quân lính kéo họ ra ngoài.
Bà Chu, Chu Thế Huy, Kim Ngọc, và Chu Lệ Ngọc vẫn khóc và kêu tên Chu Phi Dương trong lúc bị kéo ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ.
Người nhà họ Trần và nhà họ Phan thấy nhà họ Chu bị kéo ra ngoài, thì biết đến lúc hành hình, cả đám người đều nơm nớp lo sợ, khóc lóc thảm thiết và không ngừng van xin:
“Quốc vương Long quốc, tôi không muốn chết! Cầu xin ngài khai ân, tha cho chúng tôi một mạng!”
“Quốc vương Long quốc, chỉ cần ngài tha tha mạng, tôi nhất định sẽ hối cải, lấy công chuộc tội!”
“Quốc vương Long quốc,nhà họ Phan của chúng tôi bị Lê Uy Long vu oan, hắn ta lấy việc công báo tư thù!”
“Hộ soái Lê, sau này tôi không dám nữa… không dám theo địch nữa, cầu xin ngài hãy tha cho tôi!”
“Hộ soái Lê, tôi là chồng của Chu Lệ Ngọc! Xin anh miện tình chúng ta là anh em cột chèo mà tha cho tôi một con đường sống đi!”
Ông cụ Phân, Phan Đại Kiệt, Phan Huy Thành, ông cụ Trần, Trần An Khang và những người khác đều cầu xin.
Mặc dù họ biết rằng những gì họ đã phạm phải là tội chết, có cầu xin thế nào cũng vô dụng, nhưng trước khi chết vẫn theo bản năng cầu xin tha mạng.
“Lập tức xử bắn những kẻ Việt gian, để an ủi tinh thần của những người lính đã chết trên chiến trường!” Lê Uy Long không muốn nghe những lời van xin này nên lập tức ra lệnh.
Những người lính phụ trách việc hành hình ngay lập tức chĩa súng vào những kẻ Việt gian.