Long Uy Chiến Thần


Những Việt gian nhà họ Trần và nhà họ Phan sợ hãi đến mức bật khóc.
Giờ phút này, bọn họ đều vô cùng hối hận vì đã đánh giá thấp sức mạnh của Long quốc, không ngờ Long quốc lại có thể lật ngược thế cờ, đánh bại toàn bộ quân địch.
Sớn biết Lê Uy Long mạnh mẽ như thế, có thể lấy một địch hai, đánh bại cả chiến thần bất bại Arnold của nước Liệp Ưng chiến thần vô địch Taylor của nước Cự Hùng, sau đó còn dẫn dắt binh lính của Long quốc nhanh chóng tiêu diệt kẻ thù xâm lược, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn phản bội Long Quốc.
Không ngờ chỉ sau vài ngày làm Việt gian, bọn họ đã rơi vào vực sâu, mất mạng, cả nhà bị giết.
Đúng là một bước đi sai lầm, muôn đời không trở lại được!
Bên này, trên một ngọn núi hoang ở thành phố Vĩnh Thụy.
“Dì Tuyết Tương, bây giờ trời đã sáng, đường cũng có nhiều người đi hơn rồi, chúng ta hãy đến nhà ga rồi ngồi xe đến thành phố Quốc Hòa thôi.” Triệu Đình Vũ nói.
Không lâu sau khi trời sáng, Triệu Đình Vũ nhiều lần yêu cầu xuống núi, nhưng Lê Tuyết Tương vẫn ngăn cản, nói rằng sẽ xuống núi lần nữa khi có nhiều người hơn, như vậy sẽ an toàn hơn.
Bởi vì khi có nhiều người nhà họ Đỗ mới không dám ngang nhiên bắt người giữa thanh thiên bạch nhật.
“Dì nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên đợi thêm một chút nữa, sẽ tốt hơn, bây giờ vẫn còn sớm, người vẫn còn hơi ít, chờ đến lúc càng nhiều người càng tốt.” Lê Tuyết Tương nói.

“Dì Tuyết Tương, dì đừng quá do dự, bây giờ đã có rất nhiều người ở bên dưới rồi, cứ đợi như thế này thì khi nào chúng ta mới có thể khởi hành đến thành phố Quốc Hòa được!” Triệu Đình Vũ cảm thấy Lê Tuyết Tương chỉ là một phụ nữ thiếu quyết đoán.

.
“Đúng vậy, dì Tuyết Tương, chúng ta ở trên núi một đêm cũng mệt rồi, xuống núi sớm một chút đi.

Nhà họ Đỗ dù có gan to đến đâu cũng không dám làm chuyện ác giữa ban ngày đâu đúng không?” Triệu Vũ Ngọc cũng nói.

.
“Mẹ, chúng ta đừng đợi nữa, nhanh chóng rời khỏi đây rồi đến thành phố Quốc Hòa đi! Rời khỏi đây sớm mới an toàn được!” Lê Tịnh Vy cũng nói.
“Được rồi, vậy thì đi thôi, bây giờ xuống núi.” Lê Tuyết Tương nhìn thấy mọi người đều nóng lòng muốn xuống núi sớm, cũng đành phải đồng ý.
Dù sao bây giờ trên đường cũng có rất nhiều người đi bộ, xuống núi bây giờ cũng an toàn hơn rồi.
Vì vậy, Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy cùng nhau xuống núi.
Lúc này, trong tòa nhà đang xây dở ở phía Tây thành phố.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng đã đợi ở đó cả đêm, nhưng họ không đợi được tin tức của Triệu Đình Vũ, Lê Tuyết Tương và những người khác bị bắt, nên vô cùng tức giận.
“Những tên vô dụng đó đang làm cái gì không biết? Phái nhiều người như vậy, mà ngay cả một người cũng không bắt được!” Ngụy Thái Phượng tức giận nói.
“Có khi nào bọn chúng đã rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy rồi không?” Đỗ Quang nói.
“Không thể nào! Tối hôm qua không có một chiếc xe nào rời đi, bọn chúng nhất định là vẫn còn thành phố Vĩnh Thụy!” Ngụy Thái Phượng nói một cách chắc chắn.


Lúc này, Vu Cơ cũng sốt ruột nói: “Ông chủ Đỗ, tôi đã đợi ở đây cả một đêm, mà người vẫn chưa đưa đưa đến, thời gian của tôi thực sự rất quý giá.

Rốt cuộc các anh có thể đem người đến đây hay không?”
“Bác sĩ Vu, xin ông vui lòng đợi thêm một chút, nếu chúng tôi làm tốn thời gian của ông thì chúng tôi sẽ thêm tiền cho ông.

Còn người, nhất định chúng tôi sẽ đem đến đây.” Đỗ Quang nói.
“Được rồi, vì ông chủ Du đưa thêm tiền, vậy thì tôi sẽ tiếp tục đợi thêm một chút nữa!” Một bác sĩ chợ đen như Vu Cơ, ông ta làm mọi thứ chỉ vì tiền, chỉ cần có tiền tất nhiên ông ta sẽ đợi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đỗ Quang đột nhiên vang lên.
Đó là cuộc gọi của thuộc hạ, Đỗ Quang lập tức trả lời.
“Ông chủ, chúng tôi đã tìm được gia đình đó.” Giọng nói của thuộc hạ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Đỗ Quang nghe vậy vui mừng khôn xiết, hỏi: “Được rồi, bọn họ ở đâu?”
“Bọn chúng vừa xuống núi và đang trên đường đến nhà ga.” Tên thuộc ha nói.
“Nếu đã tìm ra thì mau bắt người đến đây, sao còn gọi cho tôi làm gì?” Đỗ Quang tức giận nói khi biết người của mình chưa bắt được ai mà gọi điện thoại cho mình.

“Ông chủ, chúng tôi cũng muốn hành động, nhưng hiện tại có trên đường có rất nhiều người đi bộ, tôi sợ rằng nếu súng nổ sẽ kích động đến người đi đường, và mọi chuyện sẽ sẽ mất kiểm soát.”
“Đừng lo lắng nhiều như vậy, con trai của tôi đang chờ để thay nhãn cầu, bằng bất cứ giá nào cũng bắt cho được bọn chúng về đây! Cho dù là chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng có thể giải quyết được! Trên phố chỉ toàn dân thường thấp cổ bé họng, các người sợ như vậy làm gì? ”Đỗ Quang nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi thời cơ sau đó lập tức hành động.” Thuộc hạ nói.
“Không cần đợi thời cơ, hành động ngay lập tức! Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu để bọn họ chạy mất, tôi sẽ lấy mắt của các người để thay cho con trai tôi!” Đỗ Quang sốt ruột nói.
“Được, được, chúng tôi sẽ hành động ngay bây giờ!” Thuộc hạ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Quang đã đem tin tin đám thuộc hạ phạt hiện ra Triệu Đình Vũ, Lê Tuyết Tương và những người khác báo cho Ngụy Thái Phượng.
Ngụy Thái Phượng lập tức vui mừng khôn xiết.
Sau khi Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy xuống núi, họ đều cảnh giác và thận trọng đi về phía nhà ga.
Đúng lúc này, một đám người áo đen cầm súng đột nhiên xuất hiện ở hai bên đường quốc lộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận