Chu Nhược Mai tìm thấy số của Chu Thiệu Huy từ nhật ký cuộc gọi và gọi ông.
Lúc này, Chu Thiệu Huy đã đưa bà Chu đến bệnh viện và bác sĩ đang cố gắng cấp cứu cho bà ta.
Thấy con gái gọi, Chu Thiệu Huy trả lời: “Nhược Mai, có chuyện gì vậy?”
Advertisement
“Bố, con chỉ muốn hỏi, bà nội bây giờ thế nào rồi?” Chu Nhược Mai nói.
“Bố đã đưa bà của con đến đến bệnh viện rồi, bác sĩ đang cấp cứu cho bà trong phòng bệnh, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng.” Chu Thiệu Huy nói.
Advertisement
“Hay là để con đến đó xem bà nội thế nào rồi!” Chu Nhược Mai nói.
“Con không cần đến đây đâu, chuyện này chỉ có thể ngờ vào bác sĩ thôi, con đến đây cũng không làm gì.
Con tốt hơn hết là ơ bên chú hai và thím hai của con đi, an ủi họ họ nhiều một chút!” Chu Thiệu Huy nói.
“Vậy thì bố chăm sóc bà nội cẩn thận nha.” Chu Nhược Mai nói.
“Ùm, bà nội chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bố sẽ chăm sóc bà thật tốt.
Thật ra, phía bên chú hai và thím hai của con, họ đã mấyt đi đứa con trai yêu quý, bây giờ chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Bố sọ hai người họ sẽ không thoát được nỗi đau đó, con nhất định phải ở bên cạnh an ủi họ.” Chu Thiệu Huy nói.
“Con nhất định sẽ bên cạnh họ.” Chu Nhược Mai nói.
Cúp điện thoại xong, Chu Nhược Mai trực tiếp cất điện thoại di động vào trong túi xách, không có mở ra xem thông báo của điện thoại di động.
Cô liếc nhìn Chu Thế Huy, Kim Ngọc, Chu Lệ Ngọc, thấy bọn họ lúc này tuy trông rất buồn nhưng không còn khóc, cô yên tâm, sau đó tiếp tục theo dõi lễ tuyên thệ ở nghĩa trang liệt sĩ.
Lúc này, buổi lễ tuyên thệ ở Nghĩa trang liệt sĩ đã đến hồi cao trào.
“Nhân danh quốc vương Long quốc, ta thề ở đây! Cho dù phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ báo thù cho những binh lính Long quốc đã chết trên chiến trường, và trừng phạt những nước thù địch!” Giọng nói của quốc vương Long quốc giống như tiếng chuông lớn, đối mặt với linh cửu của những liệt sĩ cùng toàn thể quân sĩ.
“Tiêu diệt các nước thù địch, và báo thù cho những người lính đã hy sinh!” Lê Uy Long, hộ soái bảo vệ, tiếp sức, hô vang khẩu hiệu.
“Tiêu diệt các nước thù địch, và báo thù cho những người lính đã hy sinh!”
“Tiêu diệt các nước thù địch, và báo thù cho những người lính đã hy sinh!”
“Tiêu diệt các nước thù địch, và báo thù cho những người lính đã hy sinh!”
Các chiến sĩ của ba quân đội đồng thanh hò hét trước quan tài liệt sĩ, cuồng nhiệt, phẫn nộ, sát khí đằng đằng.
Vô số máy bay chi ến đấu bay qua nghĩa trang liệt sĩ, phủ kín bầu trời như tiếng cào cào, tiếng gầm rú của máy bay chấn động trời đất, tiếp thêm sức mạnh cho lời tuyên thệ.
Dựa theo kế hoạch của Lê Uy Long, lễ tuyên thệ này nhằm mục đích răn đe nước địch, khiến họ sợ hãi và bỏ cuộc mà mất đi sĩ khí chiến đấu.
Nếu nước địch vẫn khư khư cố chấp, không chịu nhận thua, không chịu cắt đất để đền bù theo yêu cầu của Long quốc, thì Long quốc sẽ phải đưa quân đi viễn chinh.
Là quốc vương của một đất nước, quốc vương Long quốc đã mở miệng, thì vua không nói đùa, nếu anh ta đã nói là muốn báo thù cho những người lính đã chết, thì đó là thật.
Anh ta nói được là làm được!
Mặc dù Cao Hùng bị bắt cùng với người nhà họ Phan, nhưng vì anh ta là gián điệp quan trọng của nước Liệp Ưng.
Nêu Long quốc lúc này phải để anh ta lại để ép hỏi tin tình báo, cho nên anh ta không bị đưa đến nghĩa trang Liệt sĩ để xử tử cùng những kẻ phản bội.
Hiện tại anh ta đang bị nhốt trong một căn cứ bí mật và đang bị tra tấn.
Giữ lại mạng sống của anh ta vì nó vẫn còn rất nhiều công dụng.
Thành phố Vĩnh Thụy.
Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Ngọc Khiết vẫn đang trên đường đến tòa nhà chưa hoàn thành ở phía tây thành phố.
Triệu Vũ Ngọc đã bí mật gửi một tin nhắn cho Chu Nhược Mai trước đó, và đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của Chu Nhược Mai.
Tuy nhiên, cô ấy đợi rất lâu, nhưng không hề đợi được tin nhắn trả lời của Chu Nhược Mai.
Cô ấy không khỏi tuyệt vọng.
Cô ấy đã dự cảm rằng Chu Nhược Mai sẽ không nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi.
Bởi vì cô ấy cũng biết rằng ngày nay, hầu hết mọi người không còn gửi tin nhắn điện thoại di động cho những việc quan trọng mà chỉ gọi điện trực tiếp khi cần..