Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, Chu Nhược Mai và Triệu Ngọc Vũ, và Triệu Đình Vũ đã chia tay nhau từ thành phố Quốc Hòa từ đó không còn nghe thấy tin tức của nhau, bây giờ họ thấy Triệu Vũ Ngọc gọi điện, cô lập tức trả lời.
Trong thời gian dài không nghe thấy tin tức của Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc, Chu Nhược Mai thực sự rất nhớ họ.
Nhưng mà những cuộc chiến gần đây thay đổi không lường trước được, và có rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến cho cả cô và Lê Uy Long đều phải lo lắng, nên không có thời gian liên lạc với anh em họ.
Advertisement
“Này, Vũ Ngọc, lâu rồi không liên lạc, hai người vẫn khỏe chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.
Nhưng mà, Chu Nhược Mai còn chưa kịp nói xong, điện thoại bên phía Triệu Vũ Ngọc đã vang lên một tiếng bíp dài!
Điện thoại vừa mới liên lạc được Triệu Vũ Ngọc đã vội cúp điện thoại rồi!
Advertisement
Chu Nhược Mai không khỏi có chút buồn bực, điện thoại di động của cô chỉ đổ chuông hai lần, cô ấy đã nghe máy trả lời, sao nhanh như vậy đã cúp máy rồi?
Chu Nhược Mai phải gọi lại.
Thành phố Vĩnh Thụy.
Triệu Vũ Ngọc vừa gọi Chu Nhược Mai trong xe đổ lên hai tiếng chuông điện thoại nên đã bị người đàn ông mặc đồ đen ngồi trên xe phát hiện được.
“Mày đang làm cái quái gì vậy! Đang ở trước mặt tụi tao mà ngang nhiên gọi người đến giúp sao, muốn chết hả!” Một người đàn ông mặc đồ đen giật điện thoại của Triệu Vũ Ngọc, sau đó tát vào mặt cô ấy.
“Bốp!”
Với một âm thanh giòn vang lên, khuôn mặt của Triệu Vũ Ngọc đỏ bừng.
Triệu Vũ Ngọc thấy bản thân đã bị đối phương phát hiện thì nhất thời tuyệt vọng, cô ấy không biết Chu Nhược Mai vừa rồi đã nhìn thấy cuộc gọi của cô ấy chưa.
Người đàn ông mặc đồ đen vẫn còn chưa nguôi giận, lại tát Triệu Vũ Ngọc một cái thật mạnh.
“Bốp!”
Lại một tiếng bốp khác vang lên, bên má còn lại của Triệu Vũ Ngọc sưng lên.
Dù bị tát hai lần nhưng Triệu Vũ Ngọc không hề khóc vì cô ấy đã đoán trước được cái kết này rồi!
Một khi chuyện cô ấy gọi điện thoại cầu cứu người bên ngoài bị phát hiện, nhất định cô ấy sẽ bị đánh.
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy thấy Triệu Vũ Ngọc bất ngờ bị đánh thì vô cùng sợ hãi.
“Vũ Ngọc!” Lê Tuyết Tương kêu lên, và sau đó hỏi: “Tại sao các anh lại đánh người?”
“Tụi mày đều sắp chết đến nơi rồi, tao muốn đánh thì đánh thôi!” Người đàn ông mặc đồ đen nói xong, thì lại vung tay về phía Lê Tuyết Tương tác bà một cái.
“Bốp!”
Lại một tiếng bốp nua vang lên, khuôn mặt của Lê Tuyết Tương cũng đã in dấu 5 ngón tay!
“Mẹ” Lê Tịnh Vy hét lên khi thấy mẹ mình cũng bị đánh.
“Bốp!”
Lại một tiếng khác, và Lê Tịnh Vy cũng bị tát.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông mặc đồ đen phụ trách lái xe hỏi.
“Con nhóc này dám trộm gọi điện thoại, nên tao phải dạy cho tụi nó một bài học.
” Người mặc đồ đen đã đánh họ nói.
“Sắp đến nơi rồi, không cần làm lớn mọi chuyện lên như thế, lấy hết điện thoại của tụi nó cất đi là được rồi.
” Người đàn ông mặc đồ đen đang lái xe nói.
“Được rồi!” Người đàn ông mặc đồ đen lập tức lục soát người bọn họ, lấy điện thoại di động của Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đi.
Lúc này, điện thoại di động của Triệu Vũ Ngọc đột nhiên vang lên.
Người đàn ông mặc đồ đen đang cầm điện thoại di động của Triệu Vũ Ngọc thấy có cuộc gọi của Chị Nhược Mai đang gọi đến thì anh ta cúp máy và tắt cả ba chiếc điện thoại di động.
Anh ta không biết Chị Nhược Mai đó là ai, chỉ nghĩ cô là một người bình thường thôi.
.