Trong tin nhắn mà Triệu Vũ Ngọc gửi tới có nội dung:
“Chị Nhược Mai, em và anh trai đã xảy ra chuyện khi ở thành phố Vĩnh Thụy.
Anh trai em bị súng bắn trọng thương, bây giờ có người đang chuẩn bị khoét mắt của tụi em.
Đi theo hai anh em em, còn có một cặp mẹ con.
Xin chị nhanh chóng nhờ hộ soái Lê cho người đến cứu tụi em, nếu không chúng em nhất định sẽ chết!”
Khi Triệu Vũ Ngọc gửi tin nhắn này, thì đang rất lo lắng và đề phòng, cô ấy đã lén gửi nó, sợ trong khi đang viết sẽ bị người khác phát hiện, cho nên viết rất ngắn gọn, rồi vội vội vàng vàng gửi đi, có rất nhiều chuyện không giải thích rõ ràng được.
Advertisement
Sau khi Chu Nhược Mai nhìn thấy tin nhắn thì cô không biết phải làm sao lúc này vì cô chỉ biết đã xảy ra chuyện lớn với Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ, hơn nửa Triệu Đình Vũ đã bị súng bắn làm bị thương nặng, nhưng cô không vì sao lại bị thương nặng, chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết người nào đã bắt họ và muốn khoét mắt của họ.
Càng không biết hai mẹ con bị bắt cùng bọn họ là ai, hơn nữa cũng không biết vị trí cụ thể hiện tại của bọn họ.
Advertisement
Thành phố Vĩnh Thụy quá lớn, hơn nữa còn ở xa như thế, phải biết rằng nếu có được vị trí cụ thể của họ, thì việc nhanh chóng cứu bọn họ ra ngoài cũng không phải nhiệm vụ dễ dàng gì!
Nhưng mà, trong tin nhắn Triệu Vũ Ngọc cũng đã nói rằng hãy nhờ Lê Uy Long cử người đến giải cứu họ.
Chu Nhược Mai cũng biết rằng với bản lĩnh của Lê Uy Long, một hộ soái bảo vệ, thì chắc hẳn anh sẽ cứu được bọn họ.
Chỉ cần Lê Uy Long ra lệnh, ngay lập tức sẽ có người đến giải cứu họ.
Ngay cả ở thành phố Vĩnh Thụy, ai dám không nghe lệnh của hộ soái bảo vệ?
Mạng người quan trọng, Chu Nhược Mai quyết định mau chóng nói chuyện này với Lê Uy Long càng sớm càng tốt, để anh có thể tìm cách cứu Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ.
Lúc này, lễ tuyên thệ trước khi xuất quân trong nghĩa trang liệt sĩ đã kết thúc.
Quốc vương Long quốc, Lê Uy Long và binh lính của ba đội quân đang chào quan tài của các liệt sĩ.
Sau đó, các chiến sĩ sẽ khiêng quan tài các liệt sĩ xuống tầng hầm của nghĩa trang để an táng.
Chu Nhược Mai biết đây là thời khắc long trọng, bây giờ đi vào quấy rầy Lê Uy Long thì không nên.
Nhưng mà mạng người quan trọng, Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ, cũng như hai mẹ con vô danh kia có thể sẽ bị khoét mắt bất cứ lúc nào, nên lúc này cô không thể lo nhiều như thế, cứu người quan trọng hơn!
Vì vậy, Chu Nhược Mai đi về phía nghĩa trang liệt sĩ.
“Phu nhân, xin dừng bước.”
Mặc dù những người lính canh gác biết Chu Nhược Mai là vợ của hộ soái bảo vệ, nhưng cô đã ra ngoài một thời gian, bây giờ cô lại quay trở lại, bọn họ không thể để một mình cô đi vào, nên đã ngăn cô lại.
Vì quốc vương Long quốc và tất cả các tướng cấp cao đều đang ở trong đó, nên mức độ cảnh giới đã được đẩy lên mức cao nhất, bất cứ ai cũng không được ra vào một mình.
Nhỡ đâu phu nhân của hộ soái bảo vệ này là đặc công phe địch giả mạo thì sao?
“Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Hộ soái Lê.” Chu Nhược Mai không dám xông vào, dừng lại nói.
“Phu nhân xin cô hãy đợi, để tôi đi vào báo cáo trước.” Người lính nói.
“Được, phiền anh nhanh lên dùm, tôi có chuyện khẩn cấp cần tìm anh ấy.” Chu Nhược Mai lo lắng nói.
“Được.” Anh lính nói xong bước nhanh về phía nghĩa trang liệt sĩ.
Khi đến chỗ Lê Uy Long, người lính chào Lê Uy Long và nói: “Báo cáo Hộ soái Lê, phu nhân của ngài muốn gặp ngài.”
“Bây giờ tôi đang bận, bảo cô ấy chờ bên ngoài.
Chờ tôi làm xong việc, tôi sẽ đến tìm cô ấy.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng, mà phu nhân Hộ soái nói, cô ấy có việc gấp cần tìm ngoài.” Người lính nói.
“Nếu như vậy thì để cho cô ấy vào đi!” Lê Uy Long sốt ruột nói.
“Vâng!” Người lính lập tức quay người bước nhanh ra phía ngoài nghĩa trang liệt sĩ.
Khi đến chỗ Chu Nhược Mai, người lính phụ trách thông báo: “Thưa phu nhân, tôi đã xin chỉ thị của Hộ soái, Hộ soái mời cô vào.”
“Được rồi, cảm ơn!” Chu Nhược Mai nói xong, bước nhanh đi vào..