"Đừng làm việc quá sức, em về sớm nghỉ ngơi đi!" Lê Uy Long nói.
"Được rồi, em sẽ về sớm thôi." Lúc này, Chu Nhược Mai mới nhận ra các đồng nghiệp của mình đã ra về hết nên cô cũng chuẩn bị tan làm.
"Anh đến đón em nhé!" Vĩnh Thiên dịu dàng nói, dù sao giờ này đã rất muộn và anh cũng đang rảnh.
"Không sao, em có thể tự lái xe về được mà." Dư Hân cười xòa, cô không muốn làm phiền Vĩnh Thiên.
"Ừm,...!vậy anh sẽ đợi em ở nhà.
Đi đường cẩn thận nhé!" Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai mỉm cười, cúp điện thoại và sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị ra về.
Khi xuống đến tầng hầm của tòa nhà Tập đoàn Galaxy, cô đi về phía chiếc Lamborghini của mình.
Trong lúc Dư Hân chuẩn bị lên xe thì bất ngờ có hai người đàn ông lao ra từ chiếc Porsche ngay bên cạnh xe cô!
Chu Nhược Mai kinh ngạc nhìn sang, nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hai người đàn ông kia đẩy vào trong chiếc Porsche!
"Hai người làm gì vậy? Buông ra!" Chu Nhược Mai hoảng hốt kêu lên.
"Còn nhúc nhích là ăn đạn ngay đấy cô em!!" Một người đàn ông đột ngột rút súng từ một bên vạt áo ra và đe dọa cô.
Đã đến nước này, Chu Nhược Mai không còn cách nào khác ngoài câm nín, trong lòng ập đến vô vàn nỗi sợ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị chĩa súng vào đầu như vậy.
Dĩ nhiên cô không dám nhdasmnhisch gì rồi!
Sau khi áp giải Chu Nhược Mai lên xe trót lọt, một người ngồi phía trước nhanh chóng lái chiếc Porsche rời đi.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?" Chu Nhược Mai ngờ rằng mình đang bị bắt cóc và gỏi gấp trong sợ hãi.
"Đừng hỏi nhiều, rồi cô sẽ biết!", người đàn ông cầm súng nói.
Chu Nhược Mai rùng mình kinh hoàng, nhưng cô không còn cách nào khác đành phải chấp nhận số phận.
Sau khoảng hơn hai mươi phút, chiếc xe đi đến một nhà máy bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố và dừng lại.
Qua cửa kính xe, Chu Nhược Mai trông thấy rất đông những người mặc đồ đen đang đứng xung quanh nhà máy, phải đến hai trăm người, và nhiều người trong số họ còn lăm lăm súng trong tay!
Thấy vậy, Chu Nhược Mai vừa kinh ngạc vừa lo lắng không hiểu rốt cuộc mình bị bắt đến nơi hoàng tàn nguy hiểm như vậy để làm gì.
Liệu có đơn giản chỉ là bị bắt cóc không? Tại sao cần phải huy động nhiều người như vậy? Lại còn trang bị cả vũ khí, sắp có một cuộc ẩu đả ở đây sao?
"Xuống xe mau!" Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Lúc này, Chu Nhược Mai đã rơi vào hiểm cảnh, cô không thể chống cự, nên chỉ đành lặng lẽ ra khỏi xe.
Vừa bước ra khỏi xe, Chu Nhược Mai đã lập tức bị hàng trăm người vây quanh.
Cô thấy rằng một nửa trong số những người này có hình xăm đầu hổ trên cơ thể.
Xem ra bọn chúng đều là thành viên của băng Hổ Báo!
"Đại ca Ngụy, chúng tôi đã mang người đến rồi." Người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy cúi đầu nói với gã đầu trọc đứng trước mặt.
Người đàn ông đầu trọc này là Ngụy An Khánh, thủ lĩnh băng Hổ báo khu vực phía Tây thành phố.
"Làm tốt lắm." Ngụy An Khánh vừa nói vừa gật gù.
"Các người muốn làm gì tôi?" Chu Nhược Mai run rẩy hỏi.
Cô không ngờ mình lại rơi vào tay băng Hổ Báo như vậy.
"Cô Chu, cô có thể vui lòng gọi cho thằng chồng rác rưởi của mình rồi yêu cầu hắn đến đây không?" Ngụy An Khánh nhìn Dư Hân bằng ánh mắc sắc lẹm và nói.
"Hả? Gọi anh ấy đến để làm gì?" Chu Nhược Mai hốt hoảng kêu lên.
Ban đầu cô chỉ nghĩ rằng đám người này muốn bắt cóc mình để đòi tiền chuộc, không ngờ chúng còn muốn lôi cả chồng cô tới!
"Làm gì à? Bảo anh ta đến để chịu chết đi!" Ngụy An Khánh nói thẳng thừng mà không hề giấu diếm.
Xem ra hắn rất tự tin vào sức mạnh của mình.