“Mọi người đều biết, Tổng giám đốc của Tập đoàn Galaxy chính là người vợ Chu Nhược Mai của Hộ soái Lê.
Chúng tôi chính là nhân viên dưới trướng vợ của Hộ soái bảo vệ.
Hơn nữa, anh trai tôi còn từng cứu mạng Tổng giám đốc Chu, người vợ của Hộ soái Lê.
Cho nên, Hộ soái Lê cũng biết chúng tôi, mà anh ấy còn có giao tình rất sâu sắc với chúng tôi.” Triệu Vũ Ngọc nói.
Advertisement
“Cô cứ tiếp tục nói đi.” Đỗ Lượng nói.
Triệu Vũ Ngọc nghe Đỗ Lượng bảo mình tiếp tục nói thì cô ấy lập tức tiếp tục nói: “Bởi vì chiến loạn ở Thành phố Quốc Hòa cho nên tôi và anh trai của mình mới chạy trốn đến Thành phố Vĩnh Thụy.
Tối hôm qua, khi chúng tôi bị các người đuổi giết, lúc đầu chúng tôi đã định chạy trốn đến Thành phố Quốc Hòa để tìm vợ của Hộ soái bảo vệ.
Nhưng mà, thật không ngờ các người lại bắt được chúng tôi.
Tuy nhiên, vừa rồi, khi chúng tôi bị bắt, ở trên xe tôi đã lén lút gửi một tin nhắn để cầu cứu vợ của Hộ soái bảo vệ để Hộ soái Lê phái binh đến đây cứu chúng tôi.
Nếu như không ngoài dự liệu của tôi, đội quân của Hộ soái Lê sẽ lập tức đến cứu chúng tôi ngay thôi.
Nếu các người thức thời thì mau chóng thả chúng tôi ra.
nếu không một khi đại quân của Hộ soái Lên đến, tất cả mấy người sẽ bị tiêu diệt thành tro bụi.”
Advertisement
Triệu Vũ Ngọc vì cứu Lê Tuyết Tương cùng Lê Tịnh Vi, còn có cả anh trai của cô ấy nữa, cho nên cô ấy không tiếc đem nói chuyện mình đã lén lút gửi tin nhắn cầu cứu vợ của Hộ soái bảo vệ ra.
Lê Tuyết Tương nghe Triệu Vũ Ngọc nói như vậy, nhất thời kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Hôm qua cháu và anh trai của mình nói có quen một nhân vật lớn, chẳng lẽ vị nhân vật lớn này lại chính là con trai tôi, Lê Uy Long sao?”
“Đúng vậy, thím Lê.
Vị nhân vật lớn mà chúng cháu có nói đến chính là con trai của thín, Hộ soái Lê.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Vì sao hai người lại không nói cho thím biết từ sớm chuyên nhân vật lớn mà các người quen biết chính là Lê Uy Long chứ?” Lê Tuyết Tương có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc vậy mà lại có giao tình với con trai Lê Uy Long của mình.
“Lúc ấy chúng cháu cũng không biết Hộ soái Lê lại là con trai của thím, cho nên chúng cháu cũng không nói.” Triệu Vũ Ngọc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lê Tuyết Tương vậy mà lại là mẹ của Lê Uy Long.
Lúc này, cuối cùng Ngụy Thái Phượng cũng không thể nhịn được nữa: “Hai người vừa hát vừa ca thực sự đã diễn được một vở kịch rất chân thực.
Nếu như, không phải tôi đã biết trước một người là bà bán rau, một người là đứa con gái vô gia cứ, phải đi lang thang thì tôi thiếu chút nữa đã tin rồi.”
“Đừng nghe bọn họ nói nhảm nữa, bọn họ chỉ muốn làm chúng ta hoảng sợ mà thôi.
Vì bọn họ sắp chết cho nên mỗi người đến muốn có quan hệ cùng với Lê Uy Long.
Mấy người nhanh bắt đầu tiêm cho bọn họ đi, không là bọn họ lại tiếp tục nói nhảm đấy.
Đến lúc trời tối rồi lại không lấy được mắt của bọn họ.” Đỗ Quang nói.
“Đúng vậy, mau lấy mắt của bọn họ ra và thay cho tôi đi.” Đỗ Lượng cũng không thể chờ đợi được nữa rồi.
Không ai tin lời Lê Tuyết Tương và Triệu Vũ Ngọc nói.
Tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ đang cùng hợp tác với nhau để hợp tác lừa gạt người khác bằng cách dựng lên một vở kịch hay.
Bọn họ khinh thường mà đi kiểm tra điện thoại di động của Triệu Vũ Ngọc, bọn họ cũng không muốn vẽ thêm nhiều chuyện.
Bởi vì, bọn họ đều không tin, Triệu Vũ Ngọc chỉ một cô gái bình thường như vậy mà lại có giao tình với Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc.
Hơn nữa, bọn họ lại càng không tin, Lê Tuyết Tương sẽ là mẹ của Hộ soái bảo vệ thứ nhất của Long quốc.
Nếu như bọn họ thực sự có quan hệ với Hộ soái bảo vệ Lê Uy Long thì sao bọn họ có thể nghèo túng đến mức này chứ?
“Hai người còn sững sờ ra đấy để làm cái gì? Nhanh lên, mau tiêm cho bọn họ đi.” Vu Cơ nhìn thấy hai trợ lý của mình vẫn còn đang sửng sốt mà tức giận nói.
Lúc này, hai người trợ lý đã kiểm tra xong kim gây mê trong tay.
Nhưng vừa rồi sau khi nghe câu chuyện như thật của Triệu Vũ Ngọc, bọn họ đều cảm thấy có chút mê mẫn.
Sau khi nghe Vu Cơ nói, bọn họ mới như tỉnh giấc và lấy lại tinh thần.
“Được, chúng tôi lập tức tiêm thuốc mê cho bọn họ đây.
Để xem bọn họ còn có thể ríu ra ríu rít không ngừng nữa hay không?” Một trợ lý nói xong thì lập tức nhắm kim tiêm vào cánh tay Lê Tuyết Tương.
Một trợ lý khác cũng đã nhắm kim tiêm vào cánh tay Lê Tịnh Vi.
Mà ngay lúc này, một chiếc xe jeep chạy nhanh như chớp đã chạy tới gần tòa nhà mục nát này.
Người lái xe chính là đặc công Lại Nhi thuộc tổ đặc công Shadow, người phụng mệnh đến cứu mẹ của Lê Uy Long..