Lương Đấu Thiên như nhịn không được yên lặng, liền mở miệng nói bừa một cái hoàn cảnh: Nếu người của Vũ gia phát hiện ra chúng ta xâm nhập trái phép địa bàn của họ, cô nghĩ bọn họ có đuôi đánh chúng ta không?
Cô nàng như bất mãn với câu hỏi ngớ ngẩn của hắn, một tay ôm cổ, một tay quẹt mũi khịt một cái, nói: Đấu Thiên huynh! Không phải có huynh sao? Ta ngã từ trên vách núi xuống mà huynh còn chẳng sao, ngược lại ta mới là người bị thương, với lại ta họ Lạc, gọi ta Lạc muội muội.
Nghe thấy họ Lạc vô cùng xa lạ lại có chút quen thuộc như đã nghe ở đâu đó trong đoạn ký ức sâu xa nào đấy, mà chẳng thể nhớ ra hắn liền bỏ qua, gật đầu đồng ý gọi nàng là họ Lạc, nhưng hai chữ muội muội thì có chút thân mật hắn khó tiếp nhận. Nghĩ đến đôi chân mình đi trong Thảo Đằng Nguyên này nhiều ngày như vậy mà chưa thấy đường ra, hắn liền hỏi: Lạc cô nương, cô xem có phải chúng ta đi lầm đường hay không? Đã gần một tuần trôi qua rồi mã vẫn chưa thấy được lối ra theo lời cô.
Lạc cô nương dù không thích cách gọi này của hắn nhưng lại cảm thấy như vậy là vô cùng đúng, giữa hai người bọn họ đâu có quan hệ gì quá mật thiết đâu mà phải nhét thêm hai chữ muội muội. Suy nghĩ một lát, nàng nhớ lại phạm vi bao phủ Thảo Đằng Nguyên nhiều nhất chỉ cần bốn ngày có thể rời khỏi. Bỗng nghĩ tới điều gì, nàng liền hốt hoảng nói: Không xong! Chúng ta rơi vào Huyền Mê Vũ Thảo Trận, do Tam Đại Lưu Chủ bố trí ra!
Quả nhiên một đại tiểu thư họ Lạc có kiến thức khác hẳn với người xuất thân bình thường như hắn. Về phần Tam Đại Lưu Chủ, hắn từng nghe Cẩm Tuyền nói ra, chính là Thượng Lưu Chủ, Trung Lưu Chủ và Hạ Lưu Chủ. Không hề sai một chút nào, lời vừa dứt xong liền có tiếng cười vang lên có chút giống nhưng đám cỏ dưới chân lại đung đưa theo ba nhịp khác nhau.
Ngay sau đó, tiếng cười vọng mất về phương xa, trước mặt hắn là một hồ nhỏ với ba căn nhà trôi nổi trên bề mặt đều làm từ gỗ đơn giản nhưng lại không hề bị ẩm hay mục gì cả. Mê trận tán đi, Lạc cô nương nhìn thấy trên đỉnh ba căn nhà đều đứng lấy một thân ảnh với hào quang khác biệt, nói: Đấu Thiên huynh! Huynh thấy người lam quang kia chứ, đó là Trung Lưu Chủ. Người có bạch quang kia là Thượng Lưu Chủ, còn người cuối cùng thâm lam quang kia là Hạ Lưu Chủ.
Tai nghe, mắt nhìn, trong đầu hắn như cảm thấy đây là một bộ ba phối màu, bạch quang cùng thâm lam quang ra màu nhạt hơn chính là lam quang kia. Ba thân ảnh mờ ảo trong hào quang chói lóa, không để lộ chút đặc điểm nhận dạng nào, thêm khí thế áp bức vô cùng khủng bố kia khiến hắn vô cùng hoảng sợ, bất an.
Hai chân run rẩy, có thể quỳ xuống bất cứ lúc nào nhưng sức nặng trên lưng hắn đã làm cho hai chân hắn biến thành hai căn trụ cột, đứng vững trên mặt đất. Ba quang cầu hình bầu dục kia như hiểu ý nói của bọn hắn, liền rung động nhè nhẹ phát ra âm thanh lớn mà lại không lớn:
Không sai! Ba người chúng ta chính là Tam Đại Lưu Chủ tọa trấn ba con sông lớn tại Vũ gia! Tiểu cô nương, xem ra ngươi biết không ít đây!
Hừ! Ba lão đầu các ngươi giả uy cái gì chứ! Đừng có ra oai trước mặt ta! Chỉ cần ta thổi lên một tiếng là Thập Nhị, Thập Tam cùng Thập Tứ thúc sẽ đến đánh các ngươi bầm dập! Đến lúc đó, đừng nói là Vũ gia gia chủ, dù là lão thái bà Vũ Cực Huyền đến cũng phải nhường đường cho ta đi.
Lạc đại tiểu thư vừa nói lời hùng hồn, thách thức ba lão đầu ẩn giấu sau hào quang kia, tay lôi ra một cây trúc tiêu bên trong túi càn khôn kề bên miệng, đồng thời nhắc đến từ lão thái bà vô cùng bất lịch sự, khiến đám hào quang ba màu kia run lên một hồi qua lại như trao đổi tin tức bằng thần niệm với nhau.
…
…
Tại một nơi nào đó, cao vô cùng cao, trên đó chỉ có mây là mây đang chuyển động, một đỉnh Thiên Sơn bỗng hiện ra với chút cây cối mọc trên vách núi treo leo, trên đỉnh là ba người trung niên, trên vai trái mỗi người đều đeo một dải băng với ký hiệu sương khói mờ ảo bay lên cùng một cây đại thụ cành lá xum xuê.
Một người để râu quai nón, lông mày như hai thanh kiếm chĩa vào nhau, toàn thân mặc một bộ xích hỏa bào cổ áo cao thêu thập nhị căn hỏa côn, nằm ưỡn bụng trên tảng đá mà hai cánh tay vạm vỡ khoanh lại, khuôn mặt đang ngủ mà vẫn có nét uy nghiêm.
Một người đầu trọc mặt để ria hài hòa, một thân tông bào mập mạp, cổ áo thêu thập tam căn địa côn, bị một đoạn dây thừng trói ngang hông vắt lơ lửng trên cành đại thụ, tay chân buông thõng xuống vị trí của Thập Nhị Hỏa Côn.
Người còn lại, mang nét mặt bình tĩnh, dù trời có sập xuống cũng không biết sợ, một thân lục y bó sát lộ thân hình cân đối, cổ thêu thập tứ căn mộc côn, nhưng lại bị trói vào thân cây.
Qua một hồi lâu, Thập Tứ Mộc Côn tỉnh lại, thấy bản thân không thể cử động mới cúi đầu nhìn xuống bản thân bị trói vào thân cây, sau mới nhìn phần thắt nút nó đi đâu, mới phát hiện ra đoạn dây thừng này đi qua cành cây, trói ở trên thân Thập Tam Địa Côn, nhìn xuống dưới vị trí Thập Tam là Thập Nhị đang nằm ngay đó với một tư thế vô cùng xấu hổ cùng khoảng cách ba trượng.
Khuôn mặt bình tĩnh của hắn trở nên xám lại, hắn biết Thập Nhị chỉ có duy nhất lão đại Thập Nhất mới có thể áp chế, nếu không cẩn thận Thập Nhị nhất định cho bọn hắn ăn đủ trước khi tiếp tục…
Nhớ đến cái gì, Thập Tứ nhìn xung quanh không thấy đâu, mặt hắn càng thêm u ám, cả bầu trời như sụp đổ nhưng sau đó hắn bình tĩnh trở lại, dùng hai tay chạm vào bên hông, không thấy túi càn khôn đâu mới nhìn về trước mặt.
Trước mặt hắn là một cái cây nhỏ với ba bông hoa ba màu xích, tông, lục. Chính xác hơn chính là ba cái túi càn khôn của ba người. May mắn, Thập Tứ từ nhỏ có thiên phú khống vật vô cùng tốt, đến giờ đã có thể phát huy rất nhiều tác dụng trong rất nhiều trường hợp như hiện tại.
Tay trái Thập Tứ làm hình trảo thủ, những luồng gió xuyên qua các khe tay của hắn như có hấp lực xuất hiện làm hoa lá ba màu kia đung đưa. Một tia lục quang lướt qua đập vào tay hắn, trên thân hoa kia chỉ còn lại hai chiếc túi, chiếc túi lục sắc đã quy về nguyên chủ.
Một tay cầm túi càn khôn, tay còn lại mò vào bên trong lôi ra một cây cỏ tử sắc bốn cánh, đây chính là Tỉnh Hồn Thảo, một cánh có thể làm linh hồn u mê hỗn loạn tỉnh lại cùng trị thương linh hồn, nhưng nếu chỉ là mùi hương thôi cũng đủ với người ngất lâu ngày.
Thả rơi túi càn khôn xuống dưới chân mình, tay phải cầm Tỉnh Hồn Thảo không chế nó đi tới gần mũi của Thập Nhị cố gắng làm Thập Nhị hít vào mùi hương của Tỉnh Hồn Thảo, hi vọng Hỏa Côn có thể mau chóng tỉnh lại.
Tay trái của hắn cũng cố gắng không kém tạo thành một đoạn mộc đằng giữ lấy thân thể Địa Côn không rơi xuống người Hỏa Côn. Mộc Côn đưa Tỉnh Hồn Thảo tới gần mũi của Hỏa Côn, bất ngờ hắn nhớ tới Hỏa Côn đặc biệt thích mùi vị ngọt mà mùi hương của Tỉnh Hồn Thảo lại vừa thơm vừa ngọt. Quả nhiên, Hỏa Côn vừa mới ngửi thấy mùi hương của Tỉnh Hồn Thảo, đầu hắn liền vươn lên tới cánh hoa, nhanh chóng tợp một cánh xuống, nhai nhai rồi ực một tiếng nuốt xuống.
Mộc Côn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, Tỉnh Hồn Thảo này, ngay cả hắn còn không nỡ cho lão đại dùng. Trong khi ba người chỉ bị ngất do hít phải mùi của Mê Hồn Hương, chỉ cần ngửi mùi Tỉnh Hồn Thảo là sẽ tỉnh lại mà giờ đã bị Hỏa Côn xé xuống một cánh vô cùng phung phí.
Ngay lập tức, Thập Nhị cả người dùng sức đưa thân thể đứng thẳng lên, hai tay hắn như không cử động được hay sao đấy mà cứ khoanh tay trước ngực mãi. Kế tiếp Thập Tứ lập tức đem Tỉnh Hồn Thảo của mình thu về tay, hút lấy túi càn khôn dưới chân lên rồi cất kĩ vào bên trong.
‘Rầm!!!’
Thập Nhị tỉnh lại sau thấy Thập Tứ tay vừa mới cất Tỉnh Hồn Thảo vào túi càn khôn xong, tảng đá phía sau Hỏa Côn vừa mới nằm lên đã bị một vật nặng từ trên rơi xuống chấn nát. Tiểu thạch đầu bắn một ít vào lưng Hỏa Côn, dư âm của nó khiến hỏa bào của Thập Nhị bay về phía trước kèm theo khói bụi, trông vô cùng có khí thế vô địch.
Thập Nhị vừa rời khỏi tảng đá đấy cũng là lúc Thập Tứ cắt đứt dây thừng thả Thập Tam xuống, bản thân cũng được giải thoát. Thập Tam bị thả xuống như còn chưa đủ lực để tỉnh lại, Thập Tứ liền xông tới đạp đạp mấy cái vào người hắn mới chịu tỉnh.
Hai tay cắm sâu vào đất, mặt của hắn vừa mới ngẩng lên thì bên dưới mặt đất đã in lên hình dạng khuôn mặt của hắn, mập mạp mà cứng cáp. Hai chân hắn súc lực rồi mau chóng kéo theo đôi tay của hắn lên.
Hai người đến nhận lại túi càn khôn của bản thân song kiểm tra cũng không mất thứ gì, chỉ có Thập Tứ là đau đớn mất một cánh Tỉnh Hồn Thảo. Ba người tỉnh lại rồi, cũng không biết tìm cái gì ở xung quanh mà liên tục đổi vị trí giữa các cành cây.
Ba người tìm hết một lượt xong quay trở về dưới gốc cây, tay chống cằm suy nghĩ, ngoại trừ Thập Nhị. Không biết bọn họ cảm nhận được cái gì mà cùng nhìn nhau rồi mau chóng phi về một hướng.