Liệp đội đồng bộ mang áo choàng kim sắc có đôi bức xí nhìn thấy hắn ngất đi, cả đám quay đầu sang nhìn đội trưởng đứng đầu nói:
- Sở Mạnh đội trưởng, ngài xem chúng ta làm gì với hắn bây giờ? Nếu đem hắn về chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho chúng ta.
- Đúng vậy đội trưởng, tuy chúng ta mấy năm nay ẩn dật trong cốc chưa từng ra ngoài nhưng làm sao không biết được kí hiệu kẻ thù cả ngàn năm nay cơ chứ!
- Đội trưởng! Ta thấy ngài nên nghĩ lại, nếu chọc phải người Độc gia gần đây là không tốt đâu đấy!
Thấy mọi người tỏ vẻ khó gần với người ngoài, tên vừa bắn một viên đá vào chân trung niên nhân kia lập tức phụ họa, uy hiếp chức vị đội trưởng của Sở Mạnh.
Sở Mạnh nghe mọi người nói vậy cũng vô cùng tức giận, định bỏ lại người này nằm đây cho dã thú ăn thịt nhưng bất ngờ nhìn thấy tay hai người đang nằm ngất kia nắm lấy một túi gấm thêu hoa sen màu hồng, lập tức nhíu mày, thì thào: Đây là của cô cô! Cô cô thường chơi với ta lúc ta còn nhỏ cho đến khi sáu tuổi... Đây… đây là… Cô trượng?
Sửng sốt một hồi, Sở Mạnh tiến gần, cúi xuống cầm lấy túi gấm khỏi tay người trung niên, nhìn khuôn mặt đứa trẻ trong lòng người mà hắn cho là cô trượng, bàn tay trái thô ráp sờ vào đôi tay vô lực của thiếu niên bồi hồi nhớ lại, tay phải đưa túi gấm lên mũi ngửi nói:
Thật mềm mại, giống hệt bàn tay cô cô! Mùi hương này… không thể sai được! Trước khi cô cô rời đi từng tặng ta một túi gấm có mùi y hệt nó!
Đội trưởng! Người của Độc gia!
Một tiếng nói đánh thức hắn từ trong hồi ức trở về, hắn nhìn thấy ba người Độc gia đội khăn che mặt, vây quanh bọn họ, ném một số độc dịch về phía bọn hắn.
Tiếng xé gió vang lên, một đống châm độc phi về phía hắn, Sở Mạnh vội vàng thúc dục khế yêu, cơ thể bành trướng lớn hơn trước hai lần, cao khoảng ba trượng toàn thân mọc hoàng kim hầu mao, khuôn mặt cũng bị một lớp lông trắng lẫn hoàng kim bao phủ, bốn chiếc răng nanh nhô ra phía bên ngoài, mắt đỏ ngàu vô cùng dữ tợn, đỉnh đầu có lấy một nhúm lông xích sắc, đồng tử màu nâu của Sở Mạnh chuyển sang kim hỏa sắc.
Ba người Độc gia nhìn thấy như vậy lập tức hốt hoảng, nói:
- Bạch Hỏa Tinh Viên!
Bạch Hỏa Tinh Viên là yêu thú vô cùng cường đại, đặc biệt là lúc nổi giận, phát động võ kỹ ra dù là bản thân Sở Mạnh cũng khó thể khống chế được. Bản thân một người chính trực như hắn vô cùng ghét thể loại âm hiểm giả dối, chơi ám sát người, nhất là Độc gia. Cũng như bị kích thích bởi hồi ức mà chiếc túi gấm này đem tới, làm hắn càng cuồng nộ, muốn nhanh chóng xử lý ba người Độc gia đem phu quân cô cô cứu tỉnh lại dò hỏi thông tincủa nàng.
Ba người Độc gia thú tu thấy Sở Mạnh hóa thân Bạch Hỏa Tinh Viên, lập tức dùng sát chiêu tổ hợp ba người bọn họ.
‘Sát trận, Tam Điểm Độc Chỉ!’
Độc gia thú tu đứng ở ba phương vị, tạo thành hình tam giác chạy xung quanh đám người Sở gia, liên tiếp bắn ra những tia tử qualà những cây châm, mang độc khí, khiến bọn họ khá khó khăn trong việc phản kícMỗi một giây trôi qua là ba người Độc gia bắn thêm mười chỉ nữa, cứ như vậy phòng thủ đến khi nguyên khí của chúng hao hết thì người khác trong tổ đội của Độc gia họ cũng đã chạy tới.
Chưa tính đến việc tại sao ba người bọn họ lại xuất hiện tại đây. Khu vực xung quanh Táng Địa cốc này không hề có một con yêu thú nào có thể tạo ra uy hiếp với thú tu Hoàng Kim cảnh, mà cô trượng của hắn bị người truy đuổi tới tận đây thì nhất định là cô cô của hắn đang ngặp nguy hiểm xung quanh.
Sở Mạnh không còn nổi kiên nhẫn, trực tiếp nhảy lên trên, hai tay giơ qua đầu, lập tức nhảy xuống hai tay đập xuống đất làm trọng khí tràngxuất hiện tại vùng đất xung quanh hắn hai trượng bao gồm cả khu vực ba người Độc gia sử dụng sát chiêu đè xuống biến mặt đất thành một cái hố sâu tám xích.
Một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh này của Sở Mạnh trực tiếp phá tan Tam Điểm Độc Chỉ mà ba người tạo ra khiến bọn họ thổ huyết phun máu tươi trên mặt đất. Mà máu này vừa mới dính vào đất lập tức hóa vùng đất đó biến thành một cái hố sâu, tới khi cạn kiệt huyết dịch.
Đây chính là đại giới phải trả khi sát chiêu bị phá!
Ba người bị thổ huyết còn chưa kịp lấy lại tinh thần lập tức bị bảy người Sở gia xông tới bắt giữ phong huyệt đạo bế khí hải, dùng dây thừng đặc chế trói tay trói chân ba người này lại.
Sở Mạnh dùng một chiêu xử lý xong ba người này, trực tiếp giao nhiệm vụ cho bốn huynh đệ thân tín lâu năm bên cạnh hắn, cùng nhau vào sinh ra tử bế cô trượng cùng biểu đệ, về Táng Địa Cốc kiểm tra tịnh dưỡng. Bản thân Sở Mạnh thì dẫn một người chuyên truy tung trực tiếp chạy theo vết máu cùng mùi hương trên đường cô trượng hắn chạy đi.
…
…
Trên đường đi dạo tại khu chợ nhỏ, một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi vui vẻ được một thiếu nữ khoảng hai mươi hai khuôn mặt mỉm cười hiền hòa cầm tay dắt đi, Sở Mạnh lúc còn nhỏ này mồm liên tục không ngừng:
Cô cô! Người mua cho ta cái trống lắc này đi…
Cô cô! Người mua cho ta cây kiếm…
Cô cô! Người mua cho ta bộ đồ Thú Hiệp…
Tiểu Mạnh! Ngươi chỉ có thể chọn một a!
Dường như nàng không còn chịu nổi sự đòi hỏi của hắn mới nói hắn chọn một món nhưng khuôn mặt nàng luôn mỉm cười, nhìn hắn, chiều hắn như con trai của mình. Sở Mạnh mang khuôn mặt suy nghĩ trầm tư một hồi lâu, mới quyết định: Ta muốn bộ đồ Thú Hiệp!
Bộ đồ Thú Hiệp này hắn chọn là đồ thú hiệp yêu thú loại Viên, lông đỏ mặc chiến giáp hoàng kim sáng bóng vô cùng nhẹ, mặt phủ đầu bạch mao, đầu đội thêm một chiếc mũ mang hai dải lông vũ liên tục lắc lư dài từ eo người thiếu nữ tới mắt nàng, làm nàng phải gạt nó qua một bên, sau lưng đeo áo choàng, phi phong màu đỏ phất phới trông rất oai hùng. Tay Sở Mạnh cầm một gây côn bằng gỗ giòn, bước đi tiêu sái phía trước Cẩm Tuyền.
Đi được một đoạn, khuôn mặt nàng hiền hòa nhân hậu cùng đôi mắt đẹp liễu mi cong cong mày ngài ngồi xuống mỉm cười nhìn vào mắt Sở Mạnh, nói: Tiểu Mạnh, ngươi nói xem, ngươi chọn thứ này vì điều gì?
Sở Mạnh tự tin, cao hứng trả lời: Ta chọn nó vì sau này nếu có ai bắt nạt cô cô, ta sẽ bảo vệ người!
Thiếu nữ nhìn Sở Mạnh mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn rồi dắt tay hắn tiếp tục đi dạo trong chợ.
…
…
Bên trong một căn phòng tối tăm ẩm mốc được làm bằng gỗ, chút ánh sáng heo hút từ những cây nến phát ra, chiếu rọi căn phòng bớt tăm tối nhưng tiếng khóc nức nở đã làm nó trở nên vô cùng tang thương. Tiểu Mạnh! Nương ngươi, phụ thân ngươi đã rời bỏ ngươi đi. Trước khi đi Nguyệt tỷ từng dặn dò qua ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tìm thêm bạn bè cho ngươi, tìm cho ngươi một biểu đệ đáng yêu.
Cẩm Tuyền thời thiếu nữ ngồi xuống trước mặt Sở Mạnh oa oa khóc lớn trước chiếc quan tài của Sở Nguyệt, phụ thân Sở Mạnh cờ bạc thua lỗ sớm bỏ hai người đi từ vài tháng trước, nợ nần đổ hết lên đầu Sở Mạnh. Cô cô.. Người sẽ tìm cho ta một biểu đệ sao..?
Sở Mạnh nức nở gạt nước mắt, khàn giọng trả lời. Ân! Ta…
Sở Cẩm Tuyền đang định nói tiếp, bỗng bên ngoài vang tiếng gõ trầm đục cùng giọng nói có chút thanh thoát, thư sinh vang lên: Tuyền Nhi! Muội mau mở cửa, tiểu Mạnh, mở cửa cho ta. Chỉ cần ngươi mở cửa, Tuyền Nhi chấp nhận gả cho ta, ta sẽ giúp tiểu Mạnh ngươi xóa nợ.
Cẩm Tuyền nghe vậy, mặt mày xám xịt ủ rũ nhìn Sở Mạnh gật đầu thở dài.
Trong hôn lễ của hai người, pháo đốt nổ nghe vô cùng vui tai, kèn trống chiêng kêu inh khắp ngõ ngách, nơi nơi trải thảm đỏ vải đỏ, nhà nhà sơn tường đỏ ngói đỏ.
Một chiếc kiệu xa hoa đỏ chói to lớn được mười sáu người thú tu loại Hổ, tám trước tám sau, mỗi bên bốn người, ai nấy đều cao một trượng hóa thú tu mặc áo da lông Xích Hổ thân thể tráng kiện bê kiệu phủ màn che mỏng màu đỏ.
Đi đầu là một yêu thú uy mãnh vô cùng, thân cao hai trượng, loại hình ngựa, da bờm màu đỏ lửa, chân đạp hỏa, miệng thở phì phò thỉnh thoảng lại ra lửa, đuôi ngựa kéo theo hỏa diệm cháy dài, trông hết sức tuấn mã.
…
… Tiểu Mạnh! Cô cô thực xin lỗi ngươi, cô cô không thể dẫn theo tiểu Việt Hưng quay về để hắn gặp mặt ngươi!
Cẩm Tuyền ngồi trong trận pháp mình bày ra ẩn giấu trong Huyền phẩm võ kỹ Vũ Lạc Mê Huyễn hồi tưởng lại lần cuối nàng cùng Sở Mạnh gặp mặt. Giờ nàng đã gần bốn mươi, không biết Sở Mạnh ra sao, liệu có bị người kia làm hại hay không, đến giờ vẫn còn nhớ tới cái ước mơ Thú Hiệp đó sao?