Long Việt Thần Hoàng

Lạc Tịnh Chi thấy người này có chút chướng mắt, trợn trừng mắt lên, hắng giọng nói: Lạc Quế An! Ngươi đừng có ở đây mà cản chúng ta đi tới! Một tên ngu ngốc luôn dựa vào thân phận đại đội trưởng thống lĩnh năm liệp đội của phụ thân ngươi để lại thì có gì oai? Có giỏi thì đối mặt với Tam Đại Lưu Chủ đi! Tránh ra!

Nói xong, Lạc Tịnh Chi liền dùng lực đẩy vai Lạc Quế An sang một bên, lôi kéo cánh tay của Lương Đấu Thiên tiếp tục đi tới, mặc kệ tên Lạc Quế An kia.

Các gia tộc khác thì không biết như thế nào nhưng tại Lạc gia thì nơi đây có một cái gọi cha truyền con nối. Chỉ cần người cha đã mất đi mà vẫn để lại cho con của mình thì đều sẽ có quyền trực tiếp kế thừa nó. Về phần có hai người con thì phải xem cha hắn ưu tiên ai.

Lạc Quế An chính là như vậy, phụ thân hắn mất đi trong lúc chỉ huy năm liệp đội ra ngoài săn bắn với một đại yêu cấp bậc Ám Kim bát tinh. Trong trận chiến đó, phụ thân hắn cảnh giới Ám Kim tứ tinh chẳng thể làm gì mà chết trận, năm đội ngũ kia cũng tổn thất gần một nửa.

Về sau Lạc Quế An thay cha hắn thống lĩnh thì đa số là nghe theo các đội trưởng liệp đội sắp xếp, còn hắn chỉ có hư danh không có thực lực. May là phụ thân hắn cũng lưu lại chút hậu chiêu, còn không thì bọn họ sớm nổi lên giành quyền, đá Lạc Quế An khỏi đội ngũ.

Lạc Quế An thẫn thờ nhìn bóng lưng hai người mở miệng, tay hướng phía trước như muốn gọi lại: Tịnh nhi…

Còn chưa nói xong, Lạc Tịnh Chi ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Lạc Quế An nói: Ta tên Lạc Tịnh Chi! Ngươi! Không xứng gọi ta Tịnh nhi!

Lạc Tịnh Chi không hề tỏ ra yếu thế trước Lạc Quế An phiền phức này mà trực tiếp đá vào giấc mộng của hắn để khiến hắn tỉnh ngộ. Tay nắm chặt xúc động như muốn đánh người, Lương Đấu Thiên bên cạnh cũng nói vài lời làm tâm tình nàng dịu lại, ngoan ngoãn đi cùng Đấu Thiên rời đi.

Lạc Quế An thất thần nhìn hai người rời xa, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn về phía bóng lưng Lương Đấu Thiên, sát khí nổi lên lạnh gáy, nhưng lập tức bị hắn đè nén xuống.

Hắn biết ba người sau lưng Lạc Tịnh Chi vô cùng mẫn cảm với sát khí, khế yêu của bọn họ vô cùng kỳ lạ, chỉ cần bọn họ phát động, cho dù là ai cũng khó thể chống đỡ nổi.

Biết mình không thể ra tay với người này ở đây, hắn liền lấy từ trong túi càn khôn ra một miếng lệnh bài truyền âm vào trong, đôi mắt lóe lên một tia âm hiểm liền rời đi.

Trên đoạn đường đi, cũng có không ít người biết điều hơn tên Lạc Quế An, nhìn thấy ba người Thập Nhị, Thập Tam cùng Thập Tứ bên cạnh bọn liền có chút hoảng, không dám tới gần, cũng chỉ có thể nhìn từ xa, nhường đường cho bọn họ đi.

Không mất bao lâu, năm người đã tới trước một cửa hang động vô cùng lớn, mà trên đường đi Lương Đấu Thiên cũng được Lạc Tịnh Chi giải thích cho đôi chút về thứ trước mặt này.

Đây chính là một trong hai địa điểm quan trọng nhất đại lục chỉ duy nhất Lạc gia có, cũng là một trong hai địa điểm hắn phải tới, Mê Hồn quật. Trước cửa hang động có không ít người đứng chờ từ sớm, bên hông dắt lấy không ít bảo vật, còn có một đại đỉnh to lớn chắn hết lối vào, chỉ có thể đi qua từ phía dưới chân.

Thấy Lạc Tịnh Chi năm người đi tới, trong đám người có không ít ánh mắt sắc lang, thèm thuồng nhìn trên dưới thân thể nàng. Cũng không ít người chẳng để ý tới mà vẫn ngồi tĩnh tọa chờ đợi.

Lạc Tịnh Chi thấy thế liền trừng mắt đẹp của mình về những ánh mắt sắc lang kia. Thập Nhị liền hiểu ý, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí quét qua đám người liền khiến chúng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầy đầu như mưa.

Gật đầu hài lòng, không còn thấy ai dám nhìn về phía nàng nữa, Lạc Tịnh Chi liền kéo tay Lương Đấu Thiên chọn một chỗ ngồi xuống, thuận tiện cũng nói qua một số điều ở bên trong: Đấu Thiên ca! Ở bên trong vô cùng nguy hiểm, trên đường đi chỉ cần không cẩn thận là sẽ lạc vào huyễn cảnh. Tâm cảnh không tốt liền bị cưỡng chế đưa ra bên ngoài, mất đi tư cách vào lần này. Tâm cảnh tốt thì thông qua, đạt được bảo vật liền tiếp tục đi tới khi nào tới cuối đường mới có thể ra ngoài.

Nhưng từ trước tới giờ, cũng chỉ có phụ thân nàng cùng gia chủ các đời hiện làm Thái trưởng lão trước mới có thể tới cuối đường, biết được bên trong ẩn chứa thứ gì. Mà các đời gia chủ cũng phải hơn vạn năm mới đổi một lần, hàng năm đều theo trong gia tộc đại bỉ mà tuyển chọn ra một ngàn người tiến vào trong.

Vì có Lương Đấu Thiên mong muốn được tham gia với cái giá hấp dẫn vô cùng, suy cho cùng thì Lạc Châu Sơn cũng là muốn gia tộc tốt lên mới đồng ý trước ánh mắt của nhiều người. Nếu hắn từ chối thì lại có chút không ổn.

Qua một hồi lâu, lại có thêm khoảng gần trăm người tới, từng người đều đậu trên những cành cây, tán lá hay ngồi dưới gốc cây, ánh mắt đều trở nên nóng bỏng khi liếc qua Lạc Tịnh Chi. Nhưng khi thấy Thập Nhị thì đều thu hồi ánh mắt, không dám liếc qua thêm một lần nào nữa.

Thêm một chén trà nữa, người đến ngày càng đông, động khẩu nằm sâu giữa hai dãy núi nên có chút chật hẹp, đông kín mít không có chỗ để cựa quậy, ai cũng muốn vào sớm hơn chút để tránh gặp phải những người giống như mình mà tiến hành chiến đấu bên trong Mê Hồn quật.

Ở bên trong vô cùng rộng lớn, rất nhiều đường vào nhưng chỉ có một đường để dẫn tới điểm cuối cùng. Phải chăng có chẳng may gặp người khác đang tiến tới chỗ mình lúc bản thân đang trong ảo cảnh thì cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, giơ tay quay đầu đi ra ngoài.

Lạc Tịnh Chi vừa đứng bên cạnh giải thích cho Lương Đấu Thiên hiểu về bên trong đó cũng như giải thích phần thưởng: Ở bên trong, một khi thông qua ảo cảnh, có thể lấy được bất cứ thứ gì, nhưng một lần tiến vào chỉ có thể lấy một món. Như vậy nếu muốn lấy đủ toàn bộ dược liệu bên trong đan phương thì cũng phải cần khoảng năm mươi lần.

Năm mươi lần đó chính là dược liệu chính cho hai viên Thiên Nguyên Khải Hoàn đan, những dược liệu phụ đều do Lạc gia bỏ ra xem như cảm tạ Lương Đấu Thiên hắn dẫn Lạc Tịnh Chi an toàn về nhà.

Về phần mời Đan Sư tứ cấp có Linh Hỏa nhị sắc lại là một chuyện khác, cần phải sử dụng đan phương ra để mời hắn luyện chế giúp. Luyện đan, cùng trận pháp đều phải có linh hồn lực vô cùng cường đại. Ngay cả Lạc gia có được Mê Hồn quật này cũng chỉ phải chia sẻ với những nơi khác một nửa danh ngạch, bởi vậy có thấy được người của gia khác cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhờ đó mà ai ai cũng có thể trở thành Đan Sư tứ cấp, thậm chí là hơn thế nữa, Lạc gia chiếm nhiều danh ngạch nhưng vẫn còn chưa sinh nổi một tên Đan Tôn lục cấp thì có thể thấy được độ khó của nó khi tấn cấp là như thế nào.

Phàm Hỏa, Linh Hỏa, Địa, Thiên, Đế lại là cách để đánh giá cho việc trở thành Đan Sư hay Đan Tôn. Phàm Hỏa nhất sắc chính là nhất cấp, cũng từ đó mà tính tới Linh Hỏa tam cấp mới được tính là ngũ cấp, dần dần tiêu chuẩn ngày càng cao.

Hai loại hỏa diệm cùng linh hồn luôn song hành với nhau.

Trận pháp sư cùng luyện khí sư đồng dạng. Đều nhờ linh hồn lực cùng một vật chuyên dụng để tạo ra trận pháp hay binh khí.

Đồ vật mà những người Lạc gia kia đưa cho Lương Đấu Thiên, không có một món nào là có giá trị thấp cả, mỗi loại đều chống được hai ba lần công kích toàn lực của Hoàng Kim đỉnh phong.

Có thể nói Lương Đấu Thiên hắn gần như vô địch bên trong đám người, chỉ thiếu lực công kích quá yếu kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui