…
…
Lương Việt Hưng sau khi nhận lấy đan điền của bốn tên tù binh liền đi tới thăm hỏi Hàm Phù, Hàm Phượng cùng Hàm Trọng Dật. Tới nơi, đây là một cái mỏ khai thác được vô cùng rộng lớn, đám người bọn họ cùng với những tên phản nghịch và những tàn dư Hải Ngưu bộ tộc còn sống sót sau trận chiến đó đều đang làm việc tại đây.
Đám người nhìn thấy Lương Việt Hưng đến cùng hai hộ vệ cảnh giới Hoàng Kim nhị tinh sau lưng liền quăng cho hắn ánh mắt vô vọng, bất đắc dĩ, không cam tâm.
Lương Việt Hưng thấy thế cũng cảm thấy có chút đồng cảm với bọn họ, rồi lại nghĩ một chút tới lời của Sở Hành Đoan: ‘Nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân!’. Tâm tình cùng ánh mắt lập tức biến đổi, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, thấy mọi người làm việc chăm chỉ, bốn người bị rút đan điền đi cũng không có già đi chút nào, liền gật đầu rời khỏi đây.
Vừa mới quay lưng lại, một cục đá không biết từ đâu ném tới trúng sau lưng hắn. Cảm thấy kì quái, Lương Việt Hưng ngoái đầu nhìn lại thấy Hàm Trọng Dật đứng trước một đứa trẻ, tay chân quần áo bẩn thỉu của bọn họ bám vào nhau trông như hai tên ăn mày đứng trước một quý tộc ác độc. Bên trong xung quanh cái hầm mỏ này cũng có không ít đứa trẻ giống như vậy nhưng ánh mắt của chúng trở nên vô hồn, không còn ngây thơ hồn nhiên vui vẻ như những đứa trẻ của Đại Quy bộ tộc.
Nhíu mày nhìn về phía đứa trẻ, hai hộ vệ sau lưng lập tức tiến tới đẩy Hàm Trọng Dật đầu tóc bù xù yếu ớt, không chút lực phản kháng ngã sang một bên vách tường, một người tóm lấy áo đứa trẻ, một người khống chế Hàm Trọng Dật.
Những người bên trong hầm mỏ nhìn thấy đều thầm than, đứa trẻ này thật không biết điều, có người tới kiểm tra lại còn như vậy, những người trước đó đều hiền lành chỉ một cục đá liền bỏ qua không để vào mắt. Nhưng những binh lính Lục Ngưu quân từng tận mắt thấy qua người này tuy không có tu vi nhưng ra tay nhanh gọn quyết đoán, giết người không chớp mắt.
Chỉ sợ là đứa trẻ này khó sống nổi qua hôm nay…
Hộ vệ bên cạnh Lương Việt Hưng tóm lấy áo đứa trẻ tới trước mặt liền ép tiểu tử này quỳ xuống, cúi đầu xin nhận lệnh trừng phạt. Lương Việt Hưng lạnh nhạt nói: Tiểu hài tử! Sao ngươi lại ném đá vào người ta? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao!?
Tiểu hài quỳ trước mặt hắn nghe thấy tiếng Lương Việt Hưng phát ra như một âm thanh sâu thẳm từ địa ngục vang vọng kêu gọi. Toàn thân tiểu tử này run rẩy, hay tay bấu chặt đất làm móng tay bật lên máu chảy ra, nước mắt nước mũi rơi xuống, miệng nức nở khóc từng đợt.
Nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài, Hàm Trọng Dật mặt sợ hãi cực độ, vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói: Xin ngài! Xin ngài lượng thứ cho nhi tử duy nhất của ta! Hắn còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Mong ngài niệm tình hắn là một đứa trẻ mà tha cho hắn một mạng! Trở lại ta nhất định sẽ dạy dỗ lại hắn!
Vừa nói vừa dập đầu vài cái, đất đá trên mặt đất rung lên nhè nhẹ, máu từ trán hắn tuôn ra, khóe mắt đỏ lên bắt đầu ứa tràn những dòng lệ nóng.
Lương Việt Hưng không thèm để ý tới Hàm Trọng Dật, vẫn đưa mắt xuống nhìn như một người bậc trên nhìn một con kiến hôi, tiếp tục hỏi: Sao người lại ném đá ta??
Tiểu hài này giờ miệng vẫn còn nức nở, mặt cúi xuống nhưng vẫn trả lời đầy nghẹn ngào:
Tại các ngươi! Tại các ngươi! Tại các ngươi!...
Tại chúng ta?
Lương Việt Hưng cảm thấy khó hiểu. Đúng!! Chính là các người! Các ngươi đã cướp đi quê hương sinh đẹp của ta! Tiến công, phá nát nhà của chúng ta, bắt thân nhân trong tộc ta, bắt phụ thân ta đi lao dịch khổ sai tại cái hầm mỏ bẩn thỉu này cho các ngươi!
Nghe được lời nhi tử của mình nói, Hàm Trọng Dật vội vàng ngẩng đầu, dùng cả tay vội vàng tới ôm hắn vào lòng liên tục cúi đầu nhận, không dám nói gì. Tiểu hài này tiến vào trong lòng người cha, hắn liền òa khóc to hơn, ôm lấy cổ Hàm Trọng Dật mà không sợ dơ bẩn nước mắt, nước mũi giàn dụa.
Lương Việt Hưng xem như hiểu được toàn bộ, phất tay quay người rời đi. Miệng thuận tiện hỏi hai hộ vệ sau lưng: Đại Quy bộ tộc bóc lột sức lao động của trẻ con như vậy sao?
Nghe vậy, hai hộ vệ sau lưng đều đồng thanh đáp lại: Đại nhân! Đại Quy chúng ta vốn chính là không muốn bóc lột sức lao động của trẻ nhỏ, nhưng vì là địch nhân, cho dù là trẻ nhỏ cũng không thể bỏ qua. Địch nhân khác tộc nhân phản bội, một khi bị bắt chỉ cần lao động trong bốn đời hoặc cống nạp lên một vật gì đó liền có thể rời đi hoặc ở lại. Đãi ngộ của chúng cũng tốt hơn so với những người lớn tuổi.
Lương Việt Hưng gật đầu, đồng ý với quan điểm cùng đãi ngộ này của Đại Quy bộ tộc, bọn họ làm như vậy xem như thỏa đáng, chỉ là cảm thấy không ổn ở đâu đó, suy nghĩ một chút liền tới khu vực của tộc trưởng, Hải Ngân Sơn.
Lần này tiến tới đã không còn ai có thể ngăn trở hắn, trực tiếp tiến vào trong, hai hộ vệ thì đứng bên ngoài cùng hai phủ vệ to con canh trừng, cảnh giới.
Tại bên trong, nơi này bố trí các vật phẩm không khác gì nơi ở của Sở Hành Đoan, tại chính căn phòng bên phải cửa vào, Lương Việt Hưng liền thấy Hải Ngân Sơn cùng Sở Hành Đoan đang đánh cờ, Sở Mạnh ngồi xem như tiểu bối nghe giảng. Thấy bọn họ như vậy, Lương Việt Hưng liền lắc đầu thở dài, quay người rời đi.
Ra bên ngoài, bốn tên hộ vệ thấy hắn đều cúi đầu, Lương Việt Hưng liền rời đi, hai hộ vệ vừa đi theo hắn giờ lại tiếp tục chạy theo, vừa đi Lương Việt Hưng liền phân phó cho hai người sau lưng: Cho hai người các ngươi một tuần lễ, nhanh chóng gọi người tới tạo ra một căn nhà gỗ với hai tầng,…
Lương Việt Hưng nói ra, bản thảo thiết kế không khác gì những căn hộ bình thường, chỉ là tầng hai cũng chỉ có hai phòng lớn, chứ không được chia thành sáu phòng nhỏ như của bọn họ. bên dưới đại sảnh giống như một cái sân chơi, có chút đơn điệu.
Cầm bản phác thảo một căn nhà trên tay, bọn hắn liền rời đi nhanh chóng kêu gọi người tập trung tới chuẩn bị xây lên một căn nhà. Tuy Lương Việt Hưng là ngoại nhân, không phải người của Đại Quy bộ tộc, nhưng chỉ cần có trong khả năng Đại Quy bộ tộc tiếp nhận thì nhất định bọn họ sẽ làm.
Đồng thời, Lương Việt Hưng cũng không dám rảnh tay, tới khu thợ mộc. Khu thợ mộc nằm cách căn nhà của bọn họ ở không quá xa, chỉ khoảng mười phút chạy bộ liền tới.
Vừa mới đặt chân vào khu vực này, Lương Việt Hưng liền nghe thấy một loạt tiếng gõ trầm đục vang lên, càng gần tiếng gõ ngày càng rõ ràng. Lương Việt Hưng tìm tới một người thợ mộc thì thầm vài câu, thợ mộc đó liền gật đầu.
Thợ mộc đó còn chưa kịp nhìn ra khuôn mặt người tới là ai, chỉ thấy bóng dáng một thiếu niên nhân hậu chạy vội đi mà trên mặt hắn nở nụ cười.
Qua đúng một tuần sau…
Căn nhà mà Lương Việt Hưng nhờ vả đã được hoàn tất!
Bề ngoài không khác gì những căn nhà khác trong bộ tộc, bên trong có một đống đồ vật khiến chúng bớt trống trải hơn. Nào là chiếc trống lắc, một quả cầu đan bằng tre nứa, một quả cầu đá từ lông chim,… tất cả đồ chơi của bọn trẻ đều ở dưới đại sảnh. Những thứ này hắn đều nhờ những người thợ trong bộ tộc theo đồ chơi của những đứa trẻ bình thường làm ra.
Đi dạo một vòng dưới đại sảnh, hắn liền vô cùng thỏa mãn, tiến tới cầu thang lên lầu. Trên tầng hai có hai tấm biển vô cùng rõ ràng được đóng ngay ngắn trước cửa, phân biệt nam ở phòng trái, nữ ở phòng phải. Mở cửa tiến vào trong, vì hắn cảm thấy làm một chiếc giường rộng còn không bằng không làm, dù sao đều là nằm trên chăn bông êm ấm nên không cần bỏ thêm gỗ vào làm, tiết kiệm không ít tài nguyên.
Trên mặt đất ngoại trừ hai tấm chăn bông, một chiếc gối được sắp xếp gọn gàng ra được thêu lên một mảnh vải trắng nhỏ thì cũng có hai bộ y phục sạch sẽ tươm tất xếp bên cạnh, cùng với một con thú vải nhồi nhét bông. Căn phòng của nữ đồng dạng như vậy, chỉ là bên đó có một mùi hương thơm ngát lan tỏa.
Xuống dưới lầu, đứng cùng đám người đã cùng hắn làm ra cái công trình gần như là vĩ đại này, Lương Việt Hưng cảm thấy vô cùng vui vẻ, hưng phấn lấy một tấm biển mà hắn nhờ một người thợ mộc làm ra, làm một bước cuối.
Đóng chặt xuống đất!
Hoàn thành xong, căn nhà này chính thức được sử dụng. Hắn liền kêu gọi những người có mặt tại nơi này cùng hắn tới khu hầm mỏ dơ dáy, bẩn thỉu.
Thấy Lương Việt Hưng cùng một đám người mang khuôn mặt vui vẻ đi tới, hàng loạt người đang lao động nhìn lại, trên mặt đều là nét khó hiểu, thì ngay lập tức, Lương Việt Hưng nói ra: Tất cả những người lao động tại bên trong hầm mỏ nghe rõ! Những ai là tù binh có con dưới mười tuổi đều dẫn theo chúng cùng ta đi!