…
Tại một thông đạo nào đó trong Mê Hồn quật, Lương Đấu Thiên mang khuôn mặt sẹo cùng râu quai nón, tóc rối bời đứng yên tại chỗ, hai mắt đờ đẫn vô thần như ý chí đã bị đánh vỡ.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, hắn chính là đang ở bên trong ảo cảnh, cố gắng chiến đấu vượt qua nó để mau chóng nhận được một phần chủ dược của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan.
Ảo cảnh bên trong hắn gặp phải chính là lúc hắn gặp được Sở Cẩm Tuyền bị đám nửa người nửa rồng truy sát.
Lương Đấu Thiên trong rừng núi, tay cầm rìu lưng cõng một đám củi thô to dựa vào vách núi cao mà thận trọng từng bước, khuôn mặt hắn lúc này không khác gì bên ngoài, mặt sẹo râu quai nón nhưng thần sắc tái nhợt lộ vẻ sợ hãi tột cùng.
Từ lúc trước khi bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ đạt đến cấp Bạch Ngân hắn vẫn mang theo tật sợ độ cao không hề phù hợp với dáng vẻ bên ngoài của hắn một chút nào.
Men theo vách núi treo leo một đoạn, dưới chân hắn là vực sâu vạn trượng, ngay cả dũng khí nhìn xuống hắn cũng không có, còn mang vác theo đống củi trên lưng khiến hắn có chút khó khăn trong việc di chuyển vốn luôn phải bám víu lấy vách đá.
Đi được một đoạn, Lương Đấu Thiên cảm giác được nguy cơ tới gần nhưng hắn dường như không thể khống chế thân thể cứ thế đi tiếp.
Từng tiếc rắc rắc, ầm ầm vang lên Lương Đấu Thiên không thể tự chủ được thân thể liền từ trên vách đá ngã xuống. Mắt thấy mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm kia, Lương Đấu Thiên hốt hoảng, tiếng lòng cùng âm thanh kêu cứu không được phát ra nhưng chẳng có ai nghe thấy.
Lương Đấu Thiên cảm thấy mình chắc chắn phải chết, bất ngờ hắn sực tỉnh lại, ký ức từ sâu trong lòng hắn được chôn vùi bỗng nhiên xuất hiện, hắn nhớ ra đây không phải hoàn cảnh mà hắn từng trải qua, nơi hắn và Sở Cẩm Tuyền gặp nhau chính là nàng từ trên vách núi rơi xuống chứ không phải hắn.
Biết được điều đó, Lương Đấu Thiên để mặc tinh thần sắc mặt tái xanh có chút hoảng hốt rơi tự do. Trước mắt hắn bắt đầu tối dần, không biết do tốc độ rơi xuống vực sâu vạn trượng nhanh hay do hắn đã phá được ảo cảnh này.
Trong đầu Lương Đấu Thiên âm thầm nhớ tới một trong số hai mươi lăm loại chủ dược của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan, Sinh Hóa Sinh Chủng. Sở dĩ hắn nghĩ tới nó đầu tiên là vì Sinh Hóa Sinh Chủng là thứ vô cùng khó tìm thấy ở phía Nam Huyền Minh này, dù là bảo khố của Sở gia hay Lạc gia đều không có.
Không ngừng nhớ tới Sinh Hóa Sinh Chủng, Lương Đấu Thiên dần mất đi ý thức, trước mắt hắn tối tăm rồi dần sáng lên, đôi mắt có chút không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, chỉ có thể hé mở một chút.
Qua vài giây sau, đôi mắt Lương Đấu Thiên quen thuộc lại với ánh sáng liền mở to mắt, phát hiện xung quanh mình chỉ toàn là tường đá chật hẹp đủ cho một người to con như hắn đi liền vui mừng.
Nhưng cao hứng chỉ có một lúc, hắn liền chú ý tới việc chính mà vô ý bàn tay nắm lại liền mở ra. Trên tay hắn nhiều thêm một quả cầu với vô số đường vân màu xanh lục nhạt lưu chuyển tản ra một cỗ khí tức sinh mệnh khiến lòng người sảng khoái.
Biết bản thân mình đã thành công, Lương Đấu Thiên càng trở nên cao hứng, hi vọng ý chí lẫn tinh thần của bản thân mình càng thêm kiên định, càng cường đại để cố gắng kiếm đủ hai khỏa Thiên Nguyên Khải Hoàn đan cho cả hắn và Lương Việt Hưng.
Đem Sinh Hóa Sinh Chủng cất vào bên trong túi càn không, Lương Đấu Thiên lấy lại tinh thần một chút liền tiếp tục đi một cách vô định, không hề có chút phương hướng cụ thể nào, đơn giản là vì hắn muốn tiếp tục va chạm với ảo cảnh, nhanh chóng thu thập đầy đủ chủ dược liền tìm kiếm đường ra.
Không biết hắn đi được bao lâu mà hai chân đã bắt đầu mỏi mệt, mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa, thân thể dù có khoác thêm một đống áo da cũng khó mà che đi thân thể của hắn đã gầy đi một vòng.
Tuy mệt mỏi nhưng hắn lại hiểu được một vài quy luật tại nơi đây. Chỉ cần tới đường cụt hay quay đầu thì nhất định sẽ gặp phải ảo cảnh và khi phá một ảo cảnh linh hồn, tinh thần cùng tâm tình sẽ tăng lên một phần. Đồng thời hoàn thành nó cũng có thể nhận được bảo vật nhiều ít đều dựa theo thời gian ở bên trong ảo cảnh bao lâu.
Theo hắn tính toán thì bản thân cũng đã trụ vững được một giờ bên trong ảo cảnh, thành tích xem như không tệ. Khen thì khen nhưng hắn vẫn không hề thỏa mãn với chút thành tựu đó, hắn muốn trụ vững hơn, lâu hơn.
Hắn biết ngoại trừ hắn ra cũng có thiên tài trẻ tuổi hơn hắn nhất định sẽ vượt qua hắn, bất ngờ trong lòng hắn liền sinh ra một dã tâm muốn tranh đấu với những thiên kiêu Lang gia, Thương gia, Mã Kê Đảo cùng Lạc gia.
Tâm hồn hắn như trẻ thêm mười tuổi, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, chính nhờ những người thiên tài đó tham gia Mê Hồn Lạc Phách lần này mà hắn có cơ hội vượt qua chính bản thân mình, muốn đột phá bản thân vươn đến tầm cao mới trước đây hắn chưa thể làm được.
Khuôn mặt hắn vô cùng vui vẻ, chính nhờ những điều này luôn thúc đẩy hắn đi về phía trước, ngay cả Xuất Cảnh Hương lấy từ Tam trưởng lão của Lạc gia cũng bị hắn vứt đi được một đoạn thời gian khá lâu trước đó.
Bây giờ trong túi càn khôn của hắn đã có đủ để luyện chế một khỏa Thiên Nguyên Khải Hoàn đan, nhưng đột nhiên Lương Đấu Thiên nghĩ tới ảo cảnh trong Mê Hồn quật có khả năng thất bại thì luyện đan chắc chắn cũng có, trận pháp cùng luyện khí đồng dạng cũng có.
Tuy đối phương là Đan sư tứ cấp, Luyện Đan Đại Sư có Linh Hỏa nhị sắc cũng chưa chắn là luyện thành chỉ với một lần, dù sao Thiên Nguyên Khải Hoàn đan này chính là đan dược thất truyền từ đã lâu, ngay cả Lạc gia ở phía Tây bá chủ cùng Lang gia, Thương gia và một số gia khác cũng chỉ cầm tàn phương trong tay.
Chính điều này đã ảnh hưởng vô cùng lớn tới tâm tình của hắn, mà hắn lại trong tình thế nguy hiểm, phía trước chính là đường cụt, nếu quay đầu thì hắn sẽ chỉ đối mặt với một lần ảo cảnh trên đoạn đường này mà không phát động ảo cảnh tại trong góc đó sẽ tự động mất đi.
Tiến thoái lưỡng nan, lui thì mất một cơ hội có được một chủ dược, mà tiến lại phải xông quan hai lần, chưa kể tới Lương Đấu Thiên hắn chính là đang lo ngại nhất việc luyện đan thất bại xuất hiện tại trong ảo cảnh dẫn tới việc hắn bị nhốt bên trong này.
…
Sương khói mờ ảo xuất hiện tại nơi này khiến nơi này chướng khí mù mịt, không thể nhìn thấy rõ thứ bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng âm thanh vang vọng quanh quẩn thần bí mà lại vô cùng khó lường. Cảnh vật xung quanh cũng đều bị mê vụ che kín, không thể nhìn ra.
Bỗng nhiên một tiếng cười khàn khàn vang lên cùng giọng nói có chút già nua: Khách…khách…khách…! Huyết mạch không tốt nhưng cũng tạm được rồi… Ân? Nghịch thiên cải vận? Thú…vị…!!
Nói xong, âm thanh đó liền biến mất, đặc biệt là hai chữ ‘thú vị’ kia luôn vang vọng quanh quẩn nơi này vô cùng thần bí khó lường.
Qua một hồi lâu, giọng nói già nua khàn khàn đó lại vang lên càng thêm thần bí: Quả thực là đồng tộc hi hữu, vô cùng hiếm thấy a… Xem ra ta nên trợ giúp hắn đôi chút… Hi vọng hắn có thể tới đây…!!
Giọng nói già nua đó liền yên lặng ngay khi nói xong, âm thanh đó cũng không còn vang vọng như chủ nhân của âm thanh đó đang đối thoại với một người nào đó vậy.