“Mệt mỏi quá a.” Long Tại Vũ nhu nhu đùi. Đều đã đi đến giờ ngọ mà sao vẫn chưa gặp được người nào?
“Ai ở đàng kia?” Có thanh âm trầm thấp từ trên cây không xa truyền đến.
“Ta, ta chỉ là đi ngang qua. Ngươi là ai?” Bị kinh hách, Long Tại Vũ tức giận mở miệng.
“Mau cút.” Chủ nhân của thanh âm có chút không kiên nhẫn.
“Ta muốn ở ngươi quản được sao.” Long Tại Vũ chẳng những không đi mà còn tiến về phía trước vài bước. “Ngươi muốn chết.” Nam nhân tựa hồ tức giận, tiện tay dùng nội lực phóng ra vài chiếc lá, hướng về phía Long tại Vũ đang đứng.
“khốc ” Long Tại Vũ vội vàng tránh hướng lá cây di chuyển, mở miệng định mắng to lại ngửi được một cỗ hưong vị, hắn sửng sốt một chút nhưng sau đó lại mỉm cười nham hiểm: “Hắc hắc, tiểu tử, mùi vị của “Phệ hồn hương” chắc là rất khổ sở phải không!”
Người trên cây nhảy xuống dưới, từng bước tiến tới gần Long Tại Vũ: “Đem giải dược đưa cho ta.”
” ‘Phệ hồn hương’ là không có giải dược.” Nhìn thấy nam tử vì trúng ‘phệ hồn hương’ mà khuôn mặt trở nên xanh tím, Long Tại Vũ không khỏi nuốt nuốt nước miếng. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (bygoogle=window.bygoogle||[]).push({});“Ngươi đã biết đây là ‘Phệ hồn hương’ mà lại không có thuốc giải?” Nam tử thân hình nhanh đến kinh ngạc, vọt đến trước mặt Long Tại Vũ..
“Biết tên của nó không nhất định phải có giải dược a.” Long Tại Vũ nhíu mi nhìn cổ tay đang bị nắm trụ: “buông tay ngươi ra.”
“Đưa ta giải dược. Nếu không ta chém đứt tay phải của ngươi.”
Long Tại Vũ thở hổn hển, xương cốt đã muốn kêu “răng rắc”, vội vã rút tay về.
“Chính ngươi cũng không phải không biết hiệu lực của “Phệ Hồn hương”. Cho dù hiện tại tìm được đủ dược liệu, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh trong nháy mắt có thể chế ra giải dược của ‘Phệ hồn hương’ sao?”
Đối mặt với lời nói của Long Tại Vũ, nam tử trầm tư một chút: “Trong khoảng thời gian này ngươi phải đi theo ta. Cho đến khi ta giải được độc mới thôi.” Nam tử sau khi thấy rõ Long Tại Vũ, trong mắt xuất hiện một tia kinh diễm.
“Ta có cái gì ưu đãi?” LongTại Vũ lui về phía sau vài bước, có chút hối hận vì cái gì lại đi con đường này?
Ngô, vừa rồi dường như bị lạc đường ——
“Thả ngươi một con đường sống.” Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm long Tại Vũ, giống như con báo nhìn thấy miếng mồi ngon, tùy thời đều có thể nhào về phía trước.
Long Tại Vũ cúi đầu suy nghĩ tình cảnh trước mắt. Hắn hiện tại trúng “Phệ hồn hương” công lực sẽ giảm đi, nhìn mặt hắn ta xanh mét thì biết. Hiện tại mình muốn chạy trốn hoàn toàn có thể, nhưng chính mình lại đang lạc đường, người này vừa vặn có thể mang mình ra khỏi khu rừng này.
“Ta có thể đáp ứng. Nhưng ta giúp ngươi giải độc, ngươi phải đưa ta đến kinh thành. Thế nào ngươi không thiệt thòi chứ.”
“Ta đáp ứng ngươi. Ta gọi là Hiên...... Ta gọi là Viên Toàn. Ngươi cứ kêu ta là Viên đại ca đi. Ngươi giúp ta giải độc, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến kinh thành.” Sau đó khiến ngươi mãi mãi không – ly khai. Viên Toàn ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu được vì cái gì đối với một thiếu niên lần đầu gặp mặt lại nảy sinh dục vọng chiếm hữu mạnh đến thế.
“Vậy phiền toái ngươi. Chúng ta có thể đi rồi chứ?” Long Tại Vũ đối với Viên Toàn mỉm cười. “Viên Toàn” phải không? Thật cao hứng nhận thức một người cùng họ —— Hiên Viên.
Cứ như vậy, mỗi người đều mang ý nghĩ xấu xa kết bạn với nhau.