Long Vũ Phi Thiên

“Các vị ”. Lý đại ca vừa thấy lương thực được đưa tới lập tức quỳ gối đến trước mặt bọn họ.

“Ai, ngươi làm cái gì vậy?”. Long Tại Vũ vội vàng đem Lý đại ca kéo lên, như thế nào đang hảo hảo đột nhiên liền quỳ xuống?

“Vì các ngươi nên chúng ta mới có lương thực ăn a!”. Lý đại ca kích động nhìn lương thực đã mất nay lại tìm về được.

“Không có gì! Chúng ta cũng muốn ăn cơm mà!”. Tô Liên Tâm cười mở miệng: “Lý đại ca ngươi không phải khách khí, coi như là ta tạ ơn quãng thời gian đã ở nhờ đây!”.

“Liên Tâm thật sự là cám ơn ngươi a!”. Lý đại ca kích động bắt lấy tay Tô Liên Tâm, sau đó nhìn thấy sắc mặt lão bà liền vội vàng buông tay.

“Không có gì a!”. Tô Liên Tâm sắc mặt đỏ lên thối lui đến phía sau Long Tại Vũ.

“Di ”. Vẫn chưa mở miệng Vô cực đạo trưởng đột nhiên có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Làm sao vậy?”. Thanh Trúc nhìn thấy sư phụ biểu tình khó hiểu mở miệng hỏi: “Có cái gì không đúng sao?”.

“Ta dường như cảm giác được hơi thở của ma!”. Vô cực đạo trưởng khẩn trương nhìn bầu trời.

“Hơi thở của ma? Lão đạo sĩ có phải ngươi cảm giác lầm rồi hay không?”. Long Tại Vũ nhíu mày nhìn bầu trời ngàn dặm không mây: “Bầu trời đang hảo hảo làm sao có ma khí a?”.

“Thật sự có! Hơn nữa rất nhanh!”. Vô cực đạo trưởng thu hồi vẻ vui cười khẩn trương nhìn chằm chằm không trung!

“Ngươi không phải muốn làm ”. Long Tại Vũ vừa định cười nhạo Vô cực đạo trưởng, nhưng khi hắn cảm giác được cỗ hơi thở quen thuộc kia thì nhất thời cứng đờ thân thể, hô hấp có chút dồn dập nhìn chằm chằm không trung có chút âm u.

“Hiên Viên Thiên Hành ngươi mang theo Liên Tâm cùng thôn dân trốn vào phòng đi”. Long Tại Vũ có chút lo lắng mở miệng. Ngàn vạn lần không cần là điều mà hắn đang nghĩ a!

“Vậy còn ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành lo lắng nhìn Long Tại Vũ: “Hắn rất lợi hại sao?”.

“Đúng! Ngươi mang theo bọn họ trốn trong phòng không được ra, sau đó một mực ở bên người ta”. Long Tại Vũ nhìn thấy âm u đang lan dần trên không trung, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.

“Hảo. Ta lập tức sẽ trở lại”. Hiên Viên Thiên Hành đem Lý đại ca cùng Tô Liên Tâm kéo vào trong phòng đóng cửa lại sau vội vàng đến bên người Long Tại Vũ.

“Sư phụ, đây là cái gì?”. Thanh Trúc cảm giác được hơi thở áp lực kia càng ngày càng gần hô hấp cũng không khỏi có chút dồn dập lên. Hắn có một loại dự cảm, chính mình sẽ chết đi! Nhưng sẽ chết đến không còn thi cốt!

“Thanh Trúc, ngươi phải thành thành thật thật đứng ở bên người sư phụ không cần đi loạn biết không?”. Vô cực đạo trưởng đem một cái tơ hồng dùng “chú phù đinh” đính trên mặt đất, đem bốn người vây lại.

“Vật nhỏ, con ma này rất mạnh!”. Vô cực đạo trưởng khẩn trương nhìn bầu trời càng ngày càng đen.

“Ta biết. Có biện pháp nào bảo vệ đám người vô tội kia không?”. Long Tại Vũ cắn chặt răng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Không có. Chỉ có thể mặc cho số phận!”. Vô cực đạo trưởng thở dài. Con ma này cường đại ngoài dự kiến của hắn. Bốn người bọn họ còn chưa chắc bảo hộ được chứ đừng nói đến bảo hộ tất cả thôn dân!

“Như vậy a! Vậy đợi lát nữa chúng ta tận lực kéo dài thời gian đi! Hiên Viên Thiên Hành đem ngọc bội kia của ngươi lấy ra”. Long Tại Vũ cười khổ nhìn thấy không trung đã muốn bao phủ toàn ma khí. Người này rốt cuộc muốn cái gì?

“Hảo. Nhưng nó không có động tĩnh gì a!”. Hiên Viên Thiên Hành đem ngọc bội cầm ở trong tay, hắn cũng không hiểu được vì cái gì cái ngọc bội này ở những thời khắc mấu chốt thì chẳng khác gì vòng trang sức?

“Lão đạo sĩ, ngươi có biện pháp nào đem ngọc bội tỉnh lại không?”. Long Tại Vũ nhìn thấy “Huyết ngọc” hiện tại cùng những ngọc bội bình thường không khác nhau bất đắc dĩ cười khổ. Thật sự không có biện pháp sao?

“Không có a!”. Vô cực đạo trưởng lắc đầu: “Hắn đã muốn đến đây”.

“Đúng vậy! Đến đây!”. Long Tại Vũ quay đầu nhìn thân ảnh màu đen đứng ở cách đó không xa lắc đầu cười khổ: “Ma Tuyệt đã lâu không thấy, ngươi tới nơi này có chuyện gì?”.

“Đến xem ngươi a! Vũ của ta. Ngươi vì cái gì không trở về Long tộc cũng không đi tìm ta?”. Ma Tuyệt mỉm cười nhìn thiếu niên tóc đen trước mắt: “Vũ, tóc màu bạch của ngươi vẫn đẹp hơn”.

“Ta không muốn trở về. Ngươi vẫn là trở về Ma giới của ngươi đi!”. Long Tại Vũ cũng không có theo lời của Ma Tuyệt mà khôi phục lại con ngươi màu tím. Hắn không rõ dụng ý lần này của Ma Tuyệt, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

“Ngươi cùng ta trở về không?”. Ma Tuyệt nhìn thấy ba người bên người Long Tại Vũ: “Vũ a, từ khi nào bên cạnh ngươi lại có nhiều người như vậy?”.

“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta sẽ không thể kết giao bằng hữu? Ngươi là gì của ta? Có tư cách gì quản chuyện của ta?”. Long Tại Vũ cảnh giác tiến lên từng bước. Ma Tuyệt này rốt cuộc muốn thế nào?

“Vũ, ngươi thay đổi”. Ánh mắt Ma Tuyệt hơi hơi nheo lại: “Ngươi cư nhiên bắt đầu dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta!”.

“Cáp thật là buồn cười a, ta vì cái gì không thể dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ngươi? Ngươi cho là ở trong cơ thể ta hạ ‘Thản nhiên’ ta sẽ còn hảo hảo nói chuyện với ngươi?”. Long Tại Vũ đùa cợt nhìn Ma Tuyệt: “Ngươi khi nào thì biến thành ngây thơ như vậy?”.

“Ngươi biết?”. Đồng tử của Ma Tuyệt mãnh liệt co rút lại: “Ngươi đã biết ta đây sẽ không nói gì nữa! Ngươi theo ta đi”.

“Vì cái gì?”. Long Tại Vũ cắn chặt khớp hàm gắt gao nhìn chằm chằm Ma Tuyệt: “Ta coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, vì cái gì ngươi phải làm như vậy?”.

“Vì cái gì? Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ không gặp được người ngươi thích, nhưng ai ngờ ngươi gặp được Đế Hành Thiên. Nếu ngươi không gặp hắn ta vẫn bảo hộ ngươi, cho đến khi ngươi chân chính thích thượng ta! Nhưng ngươi na ngươi ngang nhiên phản bội ta! Ta không cho phép ngươi cùng nam nhân khác rời đi! Cho dù là hủy hoại ngươi!”. Ma tuyệt gần như điên cuồng nhìn Long Tại Vũ, ánh mắt bởi vì kích động chậm rãi chuyển biến thành đỏ như máu.

“Thật là buồn cười a! Thân thể của ta không phải cho ngươi độc chiếm”. Long Tại Vũ nhìn thấy Ma Tuyệt như vậy cảm giác đau lòng. Vì cái gì hắn lại biến thành cái dạng này?

“Ta biết ngươi không phải cho ta độc chiếm, bởi vì ngươi xinh đẹp cường đại, cũng bởi vì kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của ngươi không cho phép ngươi thất bại! Cho nên ta từ ngàn dặm đem ‘Thản nhiên’ mang tới, thiên tân vạn khổ đem nó hạ trên người ngươi. Ta biết một khi hạ ‘Thản nhiên’ sẽ có hai loại kết quả. Thứ nhất, bị Đế Hành Thiên hoặc là phụ thân của ngươi giết! Bởi vì bọn họ không thể chịu được ngươi biến thành một con rối! Thứ hai, Đế Hành Thiên hoặc phụ thân của ngươi tình nguyện ngươi biến thành con rối cũng muốn đem ngươi giữ ở bên người! Nhưng ta không nghĩ tới Đế Hành Thiên cư nhiên cường đại như vậy, hắn cư nhiên có thể đem tinh phách của ngươi vây ở trong ‘Huyết ngọc’ kia! Cũng cũng không nghĩ tới phụ thân của ngươi cư nhiên lại đem linh hồn còn sót lại của ngươi phong ấn tại dị thế! Xem ra là ta đã tính sai a!”.

“Ngươi ngươi thật sự là bất trị!”. Long Tại Vũ sâu sâu một ngụm, hắn không nghĩ tới Ma Tuyệt lại biến thành như vậy! Lúc trước Ma Tuyệt tuy rằng thực cô độc nhưng hắn không giống như bây giờ cực đoan như vậy!

“Đúng! Ta bất trị! Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền thay đổi! Ta không ngừng tìm kiếm những người khác nhau cũng không thể thay thế được ngươi! Bọn hắn thủy chung cũng không phải là ngươi a!”. Ma Tuyệt giống như thống khổ nhắm mắt lại. Hắn thương Vũ như vậy, nếu như không có Đế Hành Thiên kia nếu không có hắn

“Vậy ngươi hiện tại muốn thế nào?”. Long Tại Vũ biết hiện tại hắn sẽ không bỏ qua cho mình!

“Theo ta quay về Ma giới đi! Nếu ngươi không muốn Long tộc bị ta đánh đến”. Ma Tuyệt vươn tay với Long Tại Vũ: “Vũ, theo ta đi đi, không cần muốn Đế Hành Thiên nữa, khi linh hồn của ngươi bị phong ấn thì hắn cũng đã biến mất! Theo ta đi đi!”.

“Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành đem cánh tay Long Tại Vũ giữ chặt.

“Yên tâm đi! Ta sẽ không theo hắn trở về!”. Long Tại Vũ trấn an vỗ vỗ tay Long Tại Vũ: “Không cần lo lắng! Ta còn có chuyện ở Yên thành!”.

“Thật sự là ân ái a! Đầu tiên là Đế Hành Thiên, hiện tại lại là nhân loại đê tiện!”. Ma tuyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn Hiên Viên Thiên Hành bắt lấy tay Long Tại Vũ.

“Cái gì gọi là nhân loại đê tiện? Chẳng lẽ ngươi chính là thứ?”. Thanh trúc không phục phản bác: “Nhân loại thì làm sao? Chúng ta cũng không giống ma vật ngươi làm cho người ta chán ghét!”.

“Thanh Trúc ngươi không thể nói như vậy a! Người ta nói như thế nào cũng là vua của Ma giới a!”. Vô cực đạo trưởng cười lạnh nhìn Ma Tuyệt: “Còn hơn cả ma vật làm cho người ta chán ghét hắn càng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!”. (mimi: hú hú, number one!)

“Các ngươi ”. Ma Tuyệt không giận phản cười: “Hảo hảo hảo! Không hổ là người đi cùng Vũ, đều là gan dạ sáng suốt hơn người! Cũng không biết khi gặp phải tử vong thì bộ dáng của các ngươi là gì nữa?”.

“Vậy ngươi liền thử xem a!”. Thanh trúc châm chọc nhìn ma tuyệt: “Vẫn đường đường là vua của Ma giới hay chỉ là một kẻ vô dụng khua môi múa mép?”.

“Các ngươi a ”. Long Tại Vũ đau đầu nhìn Vô cực đạo trưởng cùng Thanh Trúc hai người này là bị dọa đến choáng váng hay là không sợ chết a?

“Làm sao vậy?”. Vô cực đạo trưởng mắt lé nhìn Long Tại Vũ: “Hay là ngươi nắm chắc có con đường sống?”.

“Ta ”. Long Tại Vũ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Cho dù là không thể chạy thì ngươi cũng không thể đem người này chọc giận đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui