Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----------------------------------------------

Tạ Giải bĩu môi, "Thôi bỏ đi, bên khối cao cấp không biết bao nhiêu lớp hi vọng Vũ lão sư dạy bọn họ đấy!" 

"Đuổi theo” Đường Vũ Lân nói ngắn gọn.

Năm người theo Vũ Trường Không đi thẳng tới học viện Thí Luyện Quán.

Nơi này chuyên môn dùng cho các học viên luyện tập hồn kỹ thực chiến, bởi vì hồn kỹ sẽ sản sinh tính phá hoại, nơi này có  một vòng Hồn Đạo Khí dùng để phòng ngự, dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng xảy ra hiện tượng hư hại.

"Chúng ta đây là bị giáng cấp?" Trương Dương Tử thấp giọng cùng Vương Kim Tỳ nói. Thí Luyện Quán bên này bình thường đều dành cho các lớp phổ thông sử dụng, bọn họ từ sau khi gia nhập Linh Ban đã không cần phải tới nơi này. Bình thường ngoại trừ huấn luyện kèm riêng của Vũ lão sư, thực chiến khóa đều được tiến hành ở bên trong Thăng Linh Đài. Dù sao, nơi đó mới có đầy đủ áp lực sinh tử cùng đầy đủ các chủng Hồn Thú đa dạng.

Vương Kim Tỳ liếc hắn một cái, "Ngươi cũng thật lắm lời."

"Ây..."

Vũ Trường Không tìm đến thầy phụ trách của Thí Luyện Quán, mượn một sân trong khu vực thí luyện.

Loại sân thí luyện tiêu chuẩn này, đường kính từ 30 – 50 mét không giống nhau. Trong Thí Luyện Quán có tổng cộng 3 tầng, mỗi tầng đều có 4 sân thí luyện to nhỏ khác nhau, bình thường dành cho học viên các lớp phổ thông sử dụng.

Vũ Trường Không muốn lấy chính là sân ở tầng 3, bởi vì nơi này không các lớp khác đang sử dụng, vô cùng yên tĩnh. Đường kính 50 mét, sân bãi phi thường rộng rãi. Vũ Trường Không mang theo năm người đi vào bên trong.

Tạ Giải đã nóng lòng muốn thử, nói: "Vũ lão sư, là chúng ta 3 đánh 2 sao? Khà khà!"Hắn nhìn Trương Dương Tử, mặt bất thiện cười cười, giả vờ làm động tác làm nóng người.

"Không phải." Vũ Trường Không lạnh lùng nói: "Năm người các ngươi ăn hiếp một người, là ta."

"5 người ăn hiếp 1 người, hình như không công bằng? Ủa khoan, đánh với thầy..." Tạ Giải ngơ ngác nhìn Vũ Trường Không.

Vũ Trường Không lạnh nhạt nói: "Nhớ kỹ, này không phải Thăng Linh Đài, các ngươi không có khả năng phục sinh, ta cũng chưa chắc sẽ dừng tay kịp lúc. Ta sẽ đem hồn lực áp chế ở cùng trình độ với các ngươi, không dùng hồn kỹ, nhưng lần này ta sẽ vận dụng Võ Hồn. Bắt đầu."

Không đợi các học viên Linh Ban nói gì thêm, Hồn Hoàn dưới chân hắn đã nhanh chóng bay lên.

Hai vàng, hai tím, hai đen, khí tức kinh khủng trong nháy mắt liền từ trên người hắn bắn ra. Bất quá, áp lực cường đại kia cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, gợn sóng hồn lực cấp tốc giảm xuống. Quả nhiên, rất nhanh đã giảm xuống đến trình độ chỉ khoảng nhị hoàn không hơn.

Trường kiếm băng từ trong tay phải hắn kéo dài ra, ánh mắt Vũ Trường Không vẫn lạnh như băng như ngày thường ngưng tụ trên chính giữa Thiên Sương Kiếm, hiếm thấy toát ra một ít ôn nhu.

Bạch Y Lam Kiếm, Thiên Băng Tuyết Hàn!

Trong đầu Đường Vũ Lân không tự chủ được xuất hiện ra tám chữ này.

Hắn còn nhớ rõ, lần trước khi nhìn thấy Võ Hồn của Vũ lão sư, là lúc hắn đối diện với một tên gọi là Quang Tiêu đoàn trưởng nào đó. Khi đó Vũ Lân vẫn chưa kịp nhìn rõ ràng Vũ lão sư công kích như thế nào, chiến đấu đã kết thúc.

Mà hôm nay, bọn họ lại phải đối mặt với Thiên Sương Kiếm của Vũ lão sư sao?

"Lập trận!" Đường Vũ Lân hét lớn một tiếng, gọi các bạn mình vốn đang đờ người ta. Cổ Nguyệt phản xạ nhanh nhất, lướt người liền đến sau lưng Đường Vũ Lân. Tạ Giải, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỳ phân biệt trở về vị trí cũ, năm người duy trì một đội hình chữ thập, đối mặt với Vũ Trường Không.

Đường Vũ Lân trầm giọng quát lên: "Mọi người chú ý, ta kiềm chế, Cổ Nguyệt khống chế, Tạ Giải các ngươi ba người chủ công. Tiến lên!"

Vừa nói, trong tay phải Đường Vũ Lân, Lam Ngân Thảo đã chen chúc nhau mà ra, với nhiều kinh nghiệm rèn luyện trong Thăng Linh Đài, hiện tại hắn khống chế dây leo Lam Ngân Thảo của mình đã ngày càng thuần thục điêu luyện.

Từng cây từng cây Lam Ngân Thảo lan tràn mọc lên, ngay lập tức phóng thẳng về phía Vũ Trường Không. Cổ Nguyệt ở phía sau Đường Vũ Lân hai tay giơ lên, dưới chân hai cái hồn hoàn luân phiên lóng lánh. Một đoàn hỏa cầu không ngừng bắn ra, hoặc là thẳng tắp, hoặc là theo đường vòng cung, bao trùm lấy Vũ Trường Không.

Băng cố nhiên có thể khắc chế Hỏa, nhưng Hỏa cũng đồng dạng có thể áp chế Băng. Vũ Trường Không tự đè thấp hồn lực của mình đến cùng cấp độ với các học viên. Vì vậy, điều đầu tiên Cổ Nguyệt làm, chính là áp chế thuộc tính của hắn.

Mười mấy viên hỏa cầu nhìn qua như bắn ra tùy tiện, nhưng ở trên cao nhìn xuống sẽ thấy chúng có sắp xếp bài bản, khi gần tiếp cận Vũ Trường Không, từng cái lại đột nhiên thay đổi tốc độ, hầu như là không phân trước sau đồng thời công kích xung quanh cơ thể Vũ Trường Không với những phương vị khác nhau, khiến hắn không cách nào chú ý.

Đường Vũ Lân Lam Ngân Thảo cũng nổi lên cùng lúc đó, từ dưới hướng lên bao phủ khắp, quấn quanh thân thể Vũ Trường Không.

Tạ Giải, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỳ ba người nhảy ra, từ đủ các phương hướng khác nhau đánh tới, bên hông ba người đều được Lam Ngân Thảo quấn quanh, do Đường Vũ Lân khống chế toàn trường.

Đầu tiên đến nơi chính là hỏa cầu. Ánh mắt Vũ Trường Không trước sau đều đặt trên Thiên Sương Kiếm trong tay hắn, hắn chầm chậm lướt ngang một bước, né quả cầu lửa xượt sát bên người.

Thiên Sương Kiếm trong nháy mắt này lại như hóa thành sương tuyết đầy trời, nguyên bản hỏa cầu vốn soi sáng khắp không gian, trong nháy mắt khôi phục lại ánh sáng băng lộng lẫy. Mười mấy viên hỏa cầu, liền như vậy lặng yên không một tiếng động tắt đi.

Cổ Nguyệt sắc mặt khẽ thay đổi, bởi vì nàng có thể cảm nhận được, phần nhân hỏa cầu của mình hoàn toàn bị phá hủy trong nháy mắt mà tan biến.

Tiếp theo, thân thể Vũ Trường Không khẽ động, từng cây Lam Ngân Thảo vốn nên quấn quanh dưới chân trườn lên cơ thể hắn, nhưng với bộ pháp né tránh kỳ dị này căn bản không có một cây nào bắt được mục tiêu thành công.

Lúc này Vũ Trường Không nhìn qua lại giống như U Linh vậy, thân thể trở nên hư huyễn. Nhanh chóng hướng phía Tạ Giải ba người đang lao tới, nhìn mà hoa mắt mê mẩn.

Không được! Đường Vũ Lân hét lớn một tiếng, "Trở về." Vừa nói, hắn đột nhiên kéo đám Lam Ngân Thảo.

Đối mặt với tầng thứ cường giả như Vũ lão sư, mong muốn tấn công thành công nhưng cũng không đặt quá nhiều hi vọng, trước tiên phải bảo đảm mọi người an toàn rồi tính sau.

Phản ứng của hắn tuy đã rất nhanh nhưng vẫn không kịp.

Tạ Giải hiểu rõ Đường Vũ Lân nhất, vì lẽ đó, khi âm thanh hắn hô lên, Tạ Giải đã bùng nổ tốc độ nhanh nhất của mình, đẩy thân thể quay ngược trở lại.

Nhưng Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ vậy mà lại chậm một nhịp, hàn ý trong nháy mắt rơi trên người.

Bất quá, hai người đồng tu lâu như vậy, vẫn phi thường ăn ý, bọn họ ngay lập tức khắp nắm lấy tay đối phương. Trên người hắc quang đồng thời lóng lánh.

Võ Hồn Dung Hợp Kỹ!

Ám Hắc Ưng long!

Đối mặt Vũ lão sư, bọn họ lại nào dám giấu bài tẩy!

Khí tức Hắc Ám xuất hiện, nhưng một màn quái dị xuất hiện. Vương Kim Tỳ khí tức rõ ràng tăng lên, nhưng khí tức Trương Dương Tử vốn đã dung hợp đột nhiên trở nên hoàn toàn không thích hợp. Hai người đồng thời rên lên một tiếng, thân thể cấp tốc tách ra.

Hai luồng hàn mang điểm nhẹ trên người bọn họ, bọn họ liền cứng đơ tại chỗ, thân hình Vũ Trường Không hiện ra.

"Chuyện gì xảy ra?" hắn lại không truy kích, mà nghi hoặc nhìn về phía Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ.

Bọn họ Võ Hồn Dung Hợp thất bại?

Lúc trước ở thời điểm thi đấu lên lớp, bọn họ đã từng hoàn thành Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, mặc dù là không trọn vẹn, nhưng mức độ tăng lên vẫn lớn vô cùng. Nhưng mà mới rồi, Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ lại thất bại.

Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ sắc mặt đều trở nên trắng bệch. Bọn họ vẫn luôn biết, bản thân Võ Hồn của mình cũng không phải là đứng đầu, nhưng bởi vì có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ tồn tại mới giúp họ trở thành thiên tài chân chính, thậm chí có thể trở thành cường giả nổi danh khắp lục địa trong tương lai.

Có thể vào giờ phút này, Võ Hồn Dung Hợp Kỹ đột nhiên thất bại nên nhất thời bọn họ đều có chút bối rối.

"Thử một lần nữa." Vũ Trường Không lui lại, đồng thời Thiên Sương Kiếm vung lên, thu hồi tác dụng của hàn ý trên người bọn họ.

Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ hai người liếc mắt nhìn nhau, lần thứ hai nhằm về phía đối phương, từng người đem hồn lực của mình tăng lên tới cực hạn.

Sau lưng Trương Dương Tử một đôi ưng dực mở ra, hồn lực tăng lên, hai tay dang ra, lần này trực tiếp ôm lấy Vương Kim Tỳ.

*Sao phần 3 mình thấy tác giả cứ có mùi đam mỹ là thế nào ấy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui