Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----------------------------------------------

Ba năm qua, Đường Vũ Lân cùng Âu Dương Tử Hinh rất nhiều lúc sẽ đồng thời chạy bộ cùng nhau, trở thành hảo bằng hữu. Âu Dương Tử Hinh hiện tại đã là học viên của khối cao cấp. Thiên phú của nàng tuy rằng không bằng Mộ Hi, nhưng sau khi tốt nghiệp khối cao cấp, tiến vào Cao Đẳng Học Phủ vẫn không thành vấn đề. Dựa theo Mộ Hi nói, Âu Dương Tử Hinh ở phương diện Cơ Giáp Thiết Kế phi thường có thiên phú. Hiện tại cũng đã có cao cấp học viện muốn mời chào nàng nhập học.

Đường Vũ Lân không dám tiến vào ký túc xá nữ từ cửa chính, lá gan này hắn cũng không có, thừa dịp không ai chú ý, lại vòng tới mặt sau của tòa nhà, lặng yên phóng thích Võ Hồn, Lam Ngân Thảo nương theo vách tường mọc cao lên, câu đến trên bệ cửa sổ của tầng ba.

Nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý tới mình, hắn nhanh chóng dùng sức lôi kéo, Lam Ngân Thảo trong nháy mắt căng cứng. Sau một khắc, chúng mạnh mẽ co dãn mang theo cơ thể hắn bắn lên trời. Chân phải điểm nhẹ một cái ở bệ cửa sổ lầu hai, mượn lực nhảy lên, hắn cũng đã đến lầu ba.

Cửa sổ khá rộng, Đường Vũ Lân chỉ cần uốn cong lưng một chút đã có thể chui vào. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng cực kỳ.

Đây là một cái Thủy Phòng, nữ sinh ký túc xá Thủy Phòng. Thời điểm ban ngày rất ít người lại muốn tới nơi này.

Âu Dương Tử Hinh đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy dáng vẻ rón rén như mèo con của Đường Vũ Lân, nàng không nhịn được nở nụ cười, "Ngươi đó nha, động tác này cũng càng lúc càng nhanh à nha! Sau này lớn rồi, chắc chắn sẽ làm ra sự tình trộm hương thiết ngọc cho mà xem."

Đường Vũ Lân mặt đỏ lên, chận lại nói: "Tử Hinh tỷ, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Sư tỷ của ta thế nào rồi?"

Âu Dương Tử Hinh nói: "Mấy ngày nay nàng đều xụ mặt lại, nhìn qua rất không vui! Lại nói, ngươi lần này đi cũng có chút đột ngột. Thật không nghĩ tới, tiểu đệ đệ lúc trước, hiện tại cũng phải đi thi Sử Lai Khắc học viện."

Lúc trước thời điểm nàng mới quen Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân vẫn còn là một tiểu hài tử. Trong nháy mắt, hắn cũng đã cao gần bằng mình.

Sử Lai Khắc học viện, đó là địa phương trong mơ của hết thảy các Hồn Sư. Âu Dương Tử Hinh biết mình không có năng lực kia, nhưng mắt thấy tiểu đệ đệ cùng mình chạy bộ mỗi ngày lại muốn thi vào nơi đó, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm giác mất mát xen lẫn thất vọng. Một khi Đường Vũ Lân thi vào Sử Lai Khắc, như vậy, sự chênh lệch giữa bọn họ, sẽ càng lúc càng kéo dài ra…

Đường Vũ Lân cười nói: "Còn không biết có thể thi đậu hay không đây. Nếu thi không đậu thì ta cũng bị trả về mà!"

Âu Dương Tử Hinh mỉm cười nói: "Ta xem ra độ khả thi ngươi có thể đậu rất lớn. Chí ít, sư tỷ của ngươi không vui như vậy, hiển nhiên là vì cho rằng ngươi chắc chắn sẽ thi đậu và sẽ không trở về đây!"

Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, hắn đúng là không cân nhắc từ góc độ này của nàng.

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi." Vừa nói, Âu Dương Tử Hinh cầm lấy một bộ y phục đặt ở bên cạnh. Tròng vào trên người Đường Vũ Lân.

Đó là một cái áo nữ có mạng che mặt, nàng giúp Đường Vũ Lân mặc vào, hương thơm nhàn nhạt trên người truyền đến, khiến cho Đường Vũ Lân có chút mặt đỏ tim đập.

Đối với những học viên khác mà nói, Linh Ban cũng đã sớm biến mất, bọn họ lại càng là hầu như không nhìn thấy bóng dáng của bọn Đường Vũ Lân. Nhưng đối với Âu Dương Tử Hinh mà nói lại không phải như vậy, Âu Dương Tử Hinh mỗi sáng sớm chạy bộ đều có thể nhìn thấy Đường Vũ Lân.

Có thể là ứng nghiệm lúc trước Tạ Giải nói, “trong lòng mỗi nam sinh, đều có hình bóng của một vị học tỷ”. Đường Vũ Lân sau khi gặp được Âu Dương Tử Hinh, hắn luôn luôn để ý đến cảm giác của nàng. Nàng rất đẹp, cũng rất ôn nhu. Đều là như là đại tỷ tỷ, dịu dàng chăm sóc hắn.

Bất quá, Âu Dương Tử Hinh luôn luôn không muốn cùng hắn ăn cơm, bởi vì hắn thực sự ăn quá khỏe.

Hiện tại sắp sửa rời đi, còn không biết là có thể gặp mặt lại hay không. Lần này đến đây, ngoại trừ tạm biệt sư tỷ, hắn cũng muốn hướng đến Âu Dương Tử Hinh cáo biệt.

"Tử Hinh tỷ, ngươi sau này vẫn sẽ chạy bộ mỗi ngày sao?" Đường Vũ Lân mang theo mạng che mặt, hướng về Âu Dương Tử Hinh hỏi.

Âu Dương Tử Hinh ngẩn người, "Vẫn sẽ chạy. Chỉ là không có cách nào chạy cùng ngươi nữa..."

Đường Vũ Lân trầm mặc một chút."Tử Hinh tỷ, ta rất thích ngươi."

Nghe hắn tỏ tình, Âu Dương Tử Hinh ngẩn ra, sau đó nở nụ cười xinh đẹp."Tiểu tử ngốc, tỷ tỷ cũng rất thích ngươi mà!"

Đường Vũ Lân không hề giải thích, hắn biết, “thích” của mình, cùng “thích” của nàng có chút không giống, thế nhưng, hắn cũng không nói rõ ràng với nàng điểm không giống này…

Đến trước cửa ký túc xá, Âu Dương Tử Hinh chỉ chỉ vào bên trong, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi, nàng ở đây. Ngươi cũng đừng nói là ta mang ngươi đến nha! Ta không liên quan gì nha!"

"Ừm, cảm ơn Tử Hinh tỷ." Đường Vũ Lân đẩy cửa đi vào, thuận lợi thâm nhập vào bên trong.

Âu Dương Tử Hinh nhìn cánh cửa trước mặt dần khép lại, trong mắt loé lên một nét hoang mang, nàng đúng là rất yêu thích Đường Vũ Lân, ngoan ngoãn, đẹp trai, ai lại sẽ không thích cơ chứ? Hơn nữa, hắn lại ưu tú như vậy.

Tuy rằng Đường Vũ Lân chưa từng khoe mẽ trước mắt nàng về khả năng của hắn, nhưng Linh Ban - hai chữ này - cũng đã có thể chứng minh được rất nhiều điều, nàng mơ hồ nghe Hứa Hiểu Ngữ đã nói, thực lực của Linh Ban bọn họ mạnh phi thường, mà Đường Vũ Lân lại là lớp trưởng của Linh Ban, là tiểu đội trưởng của bốn người bọn họ.

Đáng tiếc, tên tiểu tử này tuổi còn quá nhỏ, mình dù như thế nào cũng không thể yêu một nam sinh nhỏ hơn mình nhiều tuổi đến vậy.

Các cô gái đều sẽ trưởng thành sớm một ít, nàng làm sao lại không nghe ra được hàm nghĩa trong câu nói của Đường Vũ Lân lúc trước? Thế nhưng, nàng cũng chỉ có thể giả ngu, bằng không, tình bạn giữa bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Tiểu tử, sau này ngươi nhất định sẽ tìm được người con gái thích hợp với ngươi hơn. Nếu như tỷ tỷ có thể sinh muộn 4, 5 năm, hẳn là cũng đã trực tiếp theo đuổi ngươi rồi. Chúc ngươi hạnh phúc, lên đường bình an." Không hề tạm biệt, Âu Dương Tử Hinh xoay người rời đi, trên hai má phúng phính của thiếu nữ 18 tuổi này, không biết từ lúc nào đã có vài hạt lệ châu long lanh rơi xuống.

Bên trong gian phòng.

Mộ Hi đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, hai tay đặt trong túi quần, rất có mấy phần tư thế hiên ngang.

Vóc người của nàng trong số các thiếu nữ đặc biệt cao gầy, dù cho Đường Vũ Lân đã bắt đầu phát dục, chí ít hiện tại vẫn không thể cao bằng nàng.

"Tử Hinh?" Mộ Hi bình thản hỏi.

Đường Vũ Lân dừng bước lại, khẽ gọi: "Sư tỷ."

Mộ Hi đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy là hắn, nàng đầu tiên ngẩn ra, sau đó ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, "Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải nên đi Sử Lai Khắc học viện sao? Sao còn không chuẩn bị cẩn thận? Ký túc xá nữ là địa phương ngươi có thể đến sao?"

"Ta..." Đường Vũ Lân vừa muốn nói gì, đã bị Mộ Hi cắt ngang.

"Đi nhanh đi. Bị phát hiện thì không hay đâu. Ta cũng không muốn gặp lại ngươi." Mộ Hi lạnh lùng nói.

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Sư tỷ, ta thật sự phải đi, ta đến để cáo biệt tỷ. Nhưng ngươi yên tâm, ta mãi mãi cũng vẫn sẽ luôn là một Đoán Tạo Sư. Nếu như không thi đậu, ta vẫn có thể trở về. Dù cho thi đậu, ta cũng vẫn sẽ nỗ lực học tập đoán tạo. Chờ thời điểm được nghỉ, sẽ trở lại thăm ngươi cùng lão sư."

Mộ Hi lần này lại không cắt ngang hắn, chỉ là nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.

Đường Vũ Lân bị nàng nhìn đến mức có chút sợ hãi, "Sư tỷ, cảm ơn ngươi mấy năm qua chăm sóc. Vậy thôi, ta đi trước."

Vừa nói, hắn hướng về Mộ Hi cúi người hành lễ, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, xoay người rời khỏi ký túc xá của nàng.

Cẩn thận giúp nàng đóng cửa phòng, Đường Vũ Lân phát hiện Âu Dương Tử Hinh đã đi rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bị sư tỷ nhìn kỹ, áp lực thật là lớn!

Hắn đi rồi, ánh mắt của Mộ Hi cũng dần thanh tĩnh lại, băng lãnh tiêu thất, lại như tảng băng dần dần tan chảy, hóa thành nước mắt.

Cái tên này, vậy mà đi thật rồi!

Ở trong lòng Âu Dương Tử Hinh, Đường Vũ Lân trước sau vẫn là tiểu hài tử. Còn trong lòng nàng, lại có chút không giống. Trong lòng nàng, hắn là một tiểu nam nhân.

Đúng, tuy rằng tiểu, nhưng cũng là nam nhân, không chỉ là hài tử.

Cái cảm giác này, xuất hiện vào lúc trước khi bọn họ đồng thời tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, từ lúc sự kiên định của Đường Vũ Lân khiến nàng đồng thuận làm theo nhịp điệu đoán tạo của hắn…

Có thể nói, sau lần thi đấu nọ, Đoán Tạo Thuật của Mộ Hi chính thức được khai thông, chân chính bắt đầu tiến vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp.

Cảm thụ lúc đó của nàng cũng không quá mức sâu sắc. Thế nhưng, về sau, khi nàng cẩn thận hồi tưởng lại tình huống lúc đó, nàng phát hiện cảm giác của mình ngay lúc đó, tựa như được hắn bảo vệ, che chở cho nàng. Hắn rõ ràng so với mình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà thời điểm ở bên hắn, nàng sẽ đặc biệt an tâm.

Từ đó về sau, chỉ cần cùng Đường Vũ Lân đồng thời rèn đúc, trình độ đoán tạo của nàng liền tiến bộ đặc biệt nhanh. Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, nàng đã trở thành Đoán Tạo Sư cấp 4. Hiện tại thậm chí đã có thể có tỷ lệ 1/10 thành công hoàn thành Thiên Đoán nhất phẩm kim loại hiếm.

Dựa theo Mộ Thần phỏng đoán, đúng ra ít nhất phải 5 năm sau, nàng mới có thể đạt đến trình độ như vậy!

Mộ Thần khi nàng còn rất nhỏ đã từng nói qua với nàng, tuy nàng ở phương diện Đoán Tạo Thuật có thiên phú, nhưng cũng không phải là thiên phú xuất chúng nhất. Có thể mấy năm qua, sau khi nàng cùng Đường Vũ Lân đồng thời luyện tập đoán tạo, Mộ Thần cũng không còn đề cập đến vấn đề này, chỉ bảo cho nàng cũng cặn kẽ hơn trước.

Những điều này, đều do “người đàn ông nhỏ” kia ban cho nàng. Mà hiện tại, người đàn ông nhỏ bé này của nàng lại phải rời đi. Phải đi đến Sử Lai Khắc Thành…

Ngày ấy, nàng khóc lóc hỏi phụ thân, có thể lưu lại Đường Vũ Lân hay không, không cho hắn đi, để hắn ở lại Đông Hải học viện.

Mà Mộ Thần trả lời rằng, tương lai đợi hắn, là trời cao biển rộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui