Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

"Lão sư ở nơi nào?" Vũ Trường Không hỏi lần nữa, hắn theo bản năng sờ sờ đầu Thẩm Dập.

Thẩm Dập ngây người, đột nhiên, nước mắt không thể kiềm chế được trào ra từ bên trong đôi mắt to tròn màu xanh lục của nàng, nàng nghẹn ngào kêu lên: "Sư huynh." Sau đó liền nhào vào trong lồng ngực của hắn khóc lớn lên.

Đột nhiên xuất hiện tiếng khóc hấp dẫn sự chú ý của không ít người đi ngang xung quanh, rất nhiều người cũng không khỏi quăng tới ánh mắt giật mình.

Thẩm Dập một thân áo trắng quá dễ nhận biết, huống chi, nàng ở trong học viện vốn là rất nổi danh.

"Người kia không phải là Bạch Ma Nữ Thẩm Dập sư tỷ sao? Nàng thế này là làm sao? Bình thường nàng đều nghiêm túc thận trọng, trong học viện bọn tiểu tử đều sợ nàng một phép. Nàng đây là…? Người nam kia là ai? Ui, thật đẹp trai nha!"

"Ồ, nhìn khá quen. Hắn là ai nhỉ?"

Âm thanh nối liền không dứt thu vào trong tai Vũ Trường Không, hắn vỗ vỗ lưng của Thẩm Dập, "Đi thôi."

Thẩm Dập ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung nhìn hắn, "Vẫn làm sư huynh của ta, được không?"

Vũ Trường Không trên mặt toát ra một nụ cười khổ, "Ta nói không tính. Đi thôi." Vừa nói, hắn vừa nắm tay nàng, nhanh chân đi về phía xa xa trong Sử Lai Khắc nội thành.

"Lão sư ở nội viện." Thẩm Dập lau nước mắt, nhẹ giọng nói rằng.

Nội viện! Nghe được hai chữ này, Vũ Trường Không thân thể rung rung. Hai chữ này, đã từng đối với hắn mà nói trọng yếu biết bao nhiêu! Vì hai chữ này, hắn đã từng trả giá bằng vô số nỗ lực, nhưng cũng bởi vì hai chữ này, hắn...

Dùng sức hít sâu một hơi, Vũ Trường Không đột nhiên buông tay Thẩm Dập ra, nhanh chân chạy như bay, hắn lại như là một ngọn gió, cứ như vậy lao nhanh trên đường phố Sử Lai Khắc nội thành.

Hàn ý tuôn ra, hắn không ngừng vận lực, tốc độ càng lúc càng nhanh, hướng về phía đông Sử Lai Khắc nội thành lao nhanh.

Thẩm Dập vội vàng đuổi theo, cũng tăng tốc độ, đuổi theo bóng người Vũ Trường Không.

Rốt cục, một mảnh kiến trúc màu xanh lục, cỏ cây vờn quanh hiện ra ở trước mặt hắn. Tòa kiến trúc kia tường xây rất cao, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Vòng tới chính diện, trên cổng chào to lớn, cũng chỉ có hai chữ lớn.

------------

Nội Viện

------------

Cửa nội viện, cũng không có người thủ vệ. Thế nhưng, Vũ Trường Không phía trước hai chữ lớn kia, dù đang chạy rất nhanh nhưng vẫn trong nháy mắt dừng lại, tựa như hai chữ lớn kia nắm giữ vô tận ma lực, khiến cả người hắn đứng bất động tại đó.

Đúng, nơi này chính là nội viện trong truyền thuyết của Sử Lai Khắc học viện, ở trên toàn bộ đại lục có uy danh hiển hách, vô số Hồn Sư ngóng trông, lại khiến cho toàn bộ Liên Bang vì đó kiêng kỵ. Sử Lai Khắc học viện nội viện.

Chỉ có người thực sự đến nơi này mới biết, đây là một địa phương thoạt nhìn tựa như công viên. Màu xanh lục hầu như bao trùm toàn bộ khu vực.

Nơi này xưa nay đều không cần có người bảo vệ, nội viện, đơn giản hai chữ này cũng đã đủ rồi.

"Sư huynh." Thẩm Dập đuổi theo, đứng ở bên cạnh hắn.

"Ta không có tư cách làm sư huynh ngươi, không cần gọi như thế, để lão sư nghe được, ngươi sẽ bị trừng phạt." Vũ Trường Không nói. Đối mặt “Nội Viện” hai chữ, hắn đầu gối uốn cong, cứ như vậy quỳ xuống.

Bạch y lam kiếm thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, trong nháy mắt này, lại như núi đổ, quỳ rạp xuống trước mặt hai chữ “Nội Viện”.

Thẩm Dập trong lòng run lên bần bật, nhưng nàng cũng không khuyên bảo. Hít sâu một hơi, hướng về Vũ Trường Không trầm giọng nói rằng: "Sư huynh, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi mời lão sư." Nói xong. Nàng nhanh như gió vọt vào bên trong.

Ngã quỵ ở trên mặt đất, ánh mắt phức tạp của Vũ Trường Không dần bình tĩnh lại, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi của cỏ cây thơm ngát. Đó là một loại hương vị chỉ thể ở Sử Lai Khắc mới có thể cảm nhận được.

Mùi cỏ cây thơm ngát mang theo vài phần ướt át, ở đây, mãi mãi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy thư thái an tĩnh vô cùng.

Trở về, 13 năm, 13 năm trôi qua, cho tới tận hôm nay, rốt cục mình đã trở về.

Quỳ gối nơi này. Vũ Trường Không lại xem đó là chuyện đương nhiên.

Mình của 13 năm trước, kích động, kiêu ngạo cỡ nào? Mà mình của 13 năm sau, coi như đã nghĩ thông suốt tất cả, nhưng mà mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn sao?

Băng Nhi, xin lỗi, lão sư, xin lỗi. Hết thảy đều là sai lầm của ta.

Băng Nhi, nàng chờ ta, ta nhất định sẽ làm cho tên của nàng hoàn chỉnh xuất hiện ở trên Đấu Khải của ta, để nàng vĩnh viễn ở cùng ta.

Chỉ cần là tâm nguyện của nàng, ta đều sẽ không tiếc tất cả giúp nàng hoàn thành.

Thời gian phảng phất trôi qua rất chậm, lại tựa hồ như trôi qua cũng rất nhanh, trong lúc Vũ Trường Không đã hoàn toàn miên man trong hồi ức của mình. Thẩm Dập quay về.

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, khi nàng đi tới trước người Vũ Trường Không, bước chân không tự chủ bỗng chậm lại.

Rốt cục, nàng lấy hết dũng khí, trở lại trước mặt hắn.

"Lão sư…lão sư ngài không muốn thấy ngươi." Thẩm Dập âm thanh hơi hơi run rẩy.

"Ừm. Cảm tạ." Vũ Trường Không thấp giọng trả lời, cả người hắn đều có vẻ rất bình tĩnh. Vẫn như trước quỳ ở đó, không nhúc nhích.

Thẩm Dập trong ánh mắt lóe lên một tia giãy dụa, nhưng rốt cục vẫn nói rằng: "Lão sư nói, cứ để hắn quỳ ở đó."

Vũ Trường Không thân thể chấn động mạnh một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Dập, ở trong mắt hắn, càng lóe lên một tia kinh hỉ.

Thân thể của hắn thậm chí có chút khẽ run rẩy, bởi vì theo sự thấu hiểu của hắn với vị kia, lão sư tức giận tuyệt không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là không thèm nhìn! Lão sư còn tức giận, chí ít chứng minh, mình còn có cơ hội.

"Đa tạ ngươi, Thẩm Dập." Vũ Trường Không mím mím miệng, quỳ ở đó, ưỡn ngực.

Thẩm Dập thấp giọng nói: "Sư huynh, ngươi trước tiên cứ quỳ ở nơi này, kỳ thực, tính cách của lão sư ngươi cũng biết, ngài chỉ là ngoài cứng trong mềm. Vừa rồi ta nói với ngài ngươi trở về, lão sư trong nháy mắt toát ra vẻ mặt kinh hỉ, muốn giấu cũng không giấu được. Ngài vẫn là rất quan tâm, rất quan tâm đến ngươi. Ta sẽ cố gắng đi khuyên nhủ ngài ấy nhiều hơn, người nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

Vũ Trường Không nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ta không có tư cách để lão sư tha thứ, nhưng những tên đệ tử của ta liền nhờ ngươi giúp đỡ."

"Ừm." Thẩm Dập đáp ứng một tiếng, xoay người, một lần nữa đi vào trong nội viện.

...

"Trời sắp sáng, Vũ lão sư làm sao vẫn còn chưa quay trở lại?" Tạ Giải có chút lo lắng đi qua đi lại ở trong phòng. Vũ Trường Không sau khi rời đi, đã từng nhắn một tin nhắn trở về, nói hắn đi ra ngoài làm việc, yêu cầu bọn họ ở trong phòng của hắn, Đường Vũ Lân ở trong phòng tắm minh tưởng sâu, ai cũng không được quấy rầy hắn.

Tạ Giải, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn ba người đều ở lại trong phòng Vũ Trường Không minh tưởng, đồng thời cũng chờ đợi Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong tu luyện.

Bọn họ đã từng xuyên qua khe cửa liếc mắt nhìn Đường Vũ Lân, nhưng thời điểm nhìn thấy hắn khỏa thân ngâm người trong bồn nước tu luyện, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn nhất thời đỏ bừng mặt.

Cổ Nguyệt động tác thứ nhất là che mắt của Hứa Tiểu Ngôn, sau đó bản thân nàng thì lại trợn tròn mắt xem đi xem lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sau đó các nàng liền bị Tạ Giải kéo sang một bên, lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân, cướp đoạt tư cách ngắm Vũ Lân khỏa thân của các nàng.

Hiện tại Đường Vũ Lân vẫn như trước nằm trong trạng thái kỳ quái kia, Vũ lão sư lại đi ra ngoài chưa về. Trong lòng Tạ Giải đã có thêm chút bối rối.

Tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn bồi tiếp Đường Vũ Lân, nhưng mà nếu như có thể dự thi sát hạch, đương nhiên vẫn là tốt hơn! Bọn họ năm nay đã quá 13 tuổi, lại thêm 3 năm chính là 16 tuổi. Khi đó, bọn họ còn không có tư cách trở lại tham dự sát hạch của Sử Lai Khắc học viện. Vì lẽ đó, đây là cơ hội duy nhất của bọn hắn. Bỏ qua, cả đời cũng không thể trở lại.

Cổ Nguyệt khoanh chân ngồi ở trên ghế, trong ba người, nàng là người trầm ổn nhất. Từ khi nhìn thấy dáng vẻ Đường Vũ Lân khỏa thân ngâm người ở trong bồn tắm, nàng thường thường sẽ toát ra vẻ suy tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Chờ xem." Hứa Tiểu Ngôn thâm thúy nói, "Tạ Giải, ngươi đừng có đi qua đi lại nữa có được hay không. Chúng ta không phải cũng đã quyết định rồi sao? Nếu đã quyết định, dù chúng ta coi như không có tham gia sát hạch, cũng coi như là đi du lịch đến Sử Lai Khắc học viện mà thôi. Ngược lại cũng là một kỳ nghỉ. Chờ đội trưởng tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau ở Sử Lai Khắc học viện chơi vài ngày. Cùng lắm là bắt hắn trả tiền là được rồi. Hắn bình thường keo kiệt như vậy, tính tiền nhất định sẽ thịt đau. Hì hì."

Tạ Giải nghe xong lời của nàng, biểu hiện trên mặt cũng không khỏi trở nên quái lạ hơn, không phải sao? Bình thường Đường Vũ Lân vốn rất tiết kiệm, ngoại trừ những thứ cần phải chi ra, hầu như rất ít khi đi ăn ở ngoài học viên. Với lượng cơm hắn ăn, ở ngoài học viện ăn một bữa, nhất định sẽ đau lòng trong thời gian rất dài.

Trời dần dần sáng, ý tứ nôn nóng vốn có của Tạ Giải rốt cục cũng đã biến mất rồi. Bởi vì hắn biết, coi như hiện tại Đường Vũ Lân khôi phục từ bên trong minh tưởng sâu, cũng đã không kịp. Thời gian không đợi một ai!

Từ nơi bọn họ ở đến Sử Lai Khắc nội thành có một đoạn khoảng cách không hề ngắn, mà sát hạch của Sử Lai Khắc học viện, chỉ một tiếng nữa đã bắt đầu. Hiện tại lập tức đi ngay cũng không kịp nữa.

Bỏ qua thì bỏ qua, tuy rằng vẫn như trước không cam lòng, nhưng giống như bọn họ đã quyết định vậy, ở trong lòng bọn họ, đồng bạn so với Sử Lai Khắc học viện quan trọng hơn.

Cổ Nguyệt mở hai con mắt, nhìn về phía Tạ Giải, "Sau này không cười nhạo ngươi."

"A?" Đối với nàng đột nhiên nói câu này, Tạ Giải trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui