Thành Đông Hải.
Nhật Nguyệt Liên Bang Đông Hải là thành phố ven biển lớn thứ hai. Trọng yếu cảng, hải dương vận tải, hải dương tài nguyên khai phá thành thị.
Thành thị thường có hơn ba trăm vạn người với nguồn tài nguyên biển phong phú nên thập phần giàu có. Cho dù là Nhật Nguyệt Liên Bang, cũng coi là nhị tuyến thành thị.
Đông Hải thành có lịch sử lâu đời, diện mạo thành thị vẫn còn duy trì phong cách cổ xưa. Nhật Nguyệt Liên Bang mấy trăm năm qua, đặc biệt chú ý tới kiến trúc, bởi vậy, tại đây tạothành phố cổ xưa, có thể thấy rất nhiều kiến trúc hơn một nghìn năm.
Tại Đông Hải bên này, hầu như hết thảy hồn đạo đoàn tàu đều là dùng lam sắc làm chủ.
Đoàn tàu dừng hẳn, cửa xe mở ra. Mọi người nối đuôi nhau bước xuống xe, rất nhiều người đều mang rất nhiều hành lý. Trong lúc nhất thời, nhà ga trở nên náo nhiệt hẳn lên. Rộn ràng nhộn nhịp dòng người hướng phía cánh cửa đi đến.
Đường Vũ Lân nắm thật chặt ba lô trên lưng mình, theo dòng người đi ra ngoài, lần đầu tiên tới thành thị lớn này, hắn tò mò nhìn hết thảy chung quanh.
Sắc mặt của hắn xấu đi, tâm tình lộ ra có chút sa sút.
Đối với trước mắt hoàn cảnh lạ lẫm, hắn chỉ có chín tuổi, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Hắn đi học, đến Đông Hải học viện báo danh. Hắn vốn tưởng rằng, ba ba hoặc mẹ sẽ đi cùng hắn, thế nhưng, ba ba lại nói, hắn đã lớn, hẳn cần thật nhiều rèn luyện. Mua vé xe xong, liền đưa hắn đến ga tàu.
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân đi xa nhà, mặc dù tại trước khi đi, Lang Nguyệt dặn dò kỹ lưỡng, nói cho hắn rất nhiều điều. Thế nhưng, đi tới nơi này, hắn như mờ mịt. Theo dòng người đi ra phía ngoài, trên mặt lại tràn đầy những dấu hỏi.
Đang đi về phía trước, phía trước dòng người đột nhiên tách ra, Đường Vũ Lân thấy một chiếc ô tô hồn đạo sang trọng đứng ở trên đài, mọi người chính là phải đi vòng qua nó, mới từ trái phải hai bên tách ra.
Tuy rằng cũng không nhận ra đây là gì xe, nhưng từ ngoài bề ngoài cũng có thể nhìn ra thập phần xa xỉ.
Đứng hai bên của xe làhai gã mặc đồ màu đen chính trang nam tử, đang nhìn đám người nhìn quanh.
Khi Đường Vũ Lân đi tới gần, bọn họ dường như tìm được mục tiêu, một tên trong đó nhìn về hướng Đường Vũ Lân, cung kính nói:
- Thiếu gia!
Tiếng xưng hô này dĩ nhiên không phải nhằm vào Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân theo bản năng nhìn về phía sau, từ sau hắn đi tới một người niên thiếu.
Thiếu niên này nhìn qua dáng vẻ cũng tầm chạc tuổi hắn, mặc một bộ đồ thể thao nổi bật, tóc ngắn màu rám nắng, Đường Vũ Lân quay đầu, gã đó đã từ bên cạnh hắn đi tới, cho nên chỉ thấy gò má.
Da dẻ trắng nõn, mũi cao thẳng, hốc mắt hơi sâu, lông mi cong dài, ánh mắt của hắn tựa như hồ màu xanh lá.
Đúng lúc này, một bên kia Đường Vũ Lân dòng người chen chúc đẩy mạnh, chân hắn nhất thời lảo đảo một cái, không may đụng phải bả vai của thiếu niên kia.
Niên thiếu bị hắn đụng một cái lảo đảo, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hắn.
Tướng mạo của hắn thập phần anh tuấn, nhưng rõ ràng mang theo lãnh ngạo khí chất, Đường Vũ Lân cảm giác được, ánh mắt của đối phương tuy rằng rơi vào trên người hắn, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, liền tiếp tục đi hướng về phía chiếc ô tô hồn đạo kia.
- Xin lỗi!
Đường Vũ Lân chặn lại nói.
Người kia mặc đồ đen nhân giơ tay lên đẩy ngực hắn một cái, một sức mạnh truyền đến, đẩy Đường Vũ Lân đẩy vào chen chúc trong đám người, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Ngươi nên cẩn thận
Người mặc đồ đen hung hãn nói, sau đó mới đuổi theo niên thiếu đi.
Một gã áo đen khác mở cửa xe cho gã thiếu niên, một gã bảo vệ cửa xe đỉ.
Gã niên thiếu căn bản không có quay đầu lại, trực tiếp chui vào trong xe. Hai gã mặc đồ đen rất nhanh lên xe, hồn đạo động cơ vang lên tiếng trầm thấp, màu đen to lớn của chiếc ô tô hồn đạo đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Đường Vũ Lân xoa xoa lồng ngực của mình, tuy rằng cũng không đau, nhưng trong lòng hắn vẫn là dâng lên tận cổ lửa giận, trong lòng thầm nghĩ: Những người thành phố này, thật là bá đạo!
Theo dòng người cùng đi ra nhà ga, cảnh tượng chen chúc cuối cùng là biến mất.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau nhà ga, phía trên có mấy cái chữ lớn, nhà ga Đông Hải hồn đạo.
Nhìn kiến trúc to lớn này, Đường Vũ Lân không khỏi âm thầm tán khen.
Xoay người nhìn ra xung quanh, đập vào mắt, là một đường phố rộng rãi, phương xa là từng tòa cao lầu san sát. Các loại ô tô hồn đạo trên đường phố không ngừng chạy như bay mà qua. Rộn ràng nhộn nhịp dòng người, càng người ta khó có thể hình dung cảm giác áp bách.
Đường Vũ Lân từ trong túi xách trên lưng của mình lấy bình nước ra uống một ngụm.
Sau đó hắn lại lấy ra một tờ giấy, tờ giấy là của ba ba viết cho hắn, trên đó viết hắn đến Đông Hải thành phải làm gì.
Đúng lúc này, một người người đàn ông trung niên gầy gò tiến tới, cười híp mắt nói:
- Tiểu bằng hữu, lần đầu tiên tới Đông Hải thành sao? Đại nhân nhà ngươi đâu?
Đường Vũ Lân đang nhìn tờ giấy, dòng đầu tiên trên tờ giấy được viết, không nên khinh địch tin tưởng bất luận người xa lạ nào.
Ngẩng đầu nhìn người trung niên kia một cái, lắc đầu, không cùng hắn tiếp lời, bước nhanh về phía khác.
Cái hướng kia có cái Chòi, trên đó viết bốn chữ “hành chính chấp pháp”.
Trong Chòi có hai gã mặc đồng phục nhân viên chấp pháp, Đường Vũ Lân đi tới phụ cận, nói:
- xin chào, Đông Hải học viện đi tuyến xe nào ạ?
Đông Hải học viện, hàng năm khai giảng là lúc Đông Hải học viện đều có xe phụ trách tại trạm xe đón người. Chỉ cần tìm được xe, hắn liền có thể thuận lợi đến học viện.
Một người chấp pháp viên nhìn phía đó cách không xa chỉ chỉ:
- Ở bên kia. Tiểu bằng hữu, đại nhân nhà ngươi đâu?
Đường Vũ Lân ưỡn ngực:
- Thúc thúc, ta đã không nhỏ. Cảm tạ ngài.
Nói xong, hắn xoay người về phía chấp pháp viên chỉ vào chạy đi.
Quả nhiên, đi qua dòng người, một cái xe màu trắng bạch để chữ biển hiệu màu xanh lam dựng thẳng đứng ở đó, trên đó viết: Đông Hải học viện, bốn cái chữ lớn.
Phía dưới biển hiệu có cái bàn, ngồi phía sau cái bàn có vài tên mặc đồ màu xanh, nhìn qua thấy được toàn thanh niên nam nữ chập mười bảy,mười tám tuổi.
Thấy Đường Vũ Lân đã chạy tới, một người thiếu nữ tóc đen nhìn hắn mỉm cười nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi đến báo danh sao?
Thiếu nữ tóc đen có một đôi mắt phượng, vóc người vừa phải, tướng mạo xinh đẹp, rất có lực thu hút.