Long Vương Truyền Thuyết

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Vết Sương rơi vào trên Lam Ngân Thảo. Từng cây Lam Ngân Thảo đột nhiên sáng lên, mỗi một cây Lam Ngân Thảo đều ở trong khoảnh khắc đó đã biến thành màu xanh lam sặc sỡ loá mắt. Chúng không bị Vết Sương chặt đứt, nhưng cũng tràn ngập một tầng băng sương, đông lại giữa không trung.
Ánh mắt Vũ Trường Không khẽ nhúc nhích, âm thầm gật đầu, trình độ bền bỉ của Lam Ngân Thảo so với trước đây tăng lên tối thiểu gấp đôi trở lên. Với tu vi của mình, tuy rằng cũng không toàn lực ứng phó, nhưng Vết Sương lại không thể cắt đứt được Lam Ngân Thảo của hắn.
Đúng vào lúc này, ánh bạc dưới chân Vũ Trường Không lóe lên, Không Gian Tỏa của Lạc Quế Tinh phát động.
Lạc Quế Tinh khống chế vừa đúng lúc, vừa vặn rơi vào khi Vết Sương chuẩn bị tiếp tục bạo phát. Điểm tuyệt vời là nó rơi vào giữa quãng nghỉ của hồn kỹ.
Song phương tu vi chênh lệch to lớn, Không Gian Tỏa của hắn cũng không thể khống chế được Vũ Trường Không. Thế nhưng, Không Gian Tỏa lại thành công làm gián đoạn chuỗi hồn kỹ của hắn. Với tu vi của Lạc Quế Tinh lại có thể làm được điểm này, cũng đã là tương đối không dễ dàng.
Trong lúc đó, Vũ Ti Đóa cũng đã xuất hiện. Nàng xuất phát chậm hơn Đường Vũ Lân nửa bước, nhưng tốc độ của nàng lại nhanh vô cùng, trong chớp mắt khi Lạc Quế Tinh cắt đứt chuỗi hồn kỹ của Vũ Trường Không, nàng vừa vặn đến nơi. Đệ nhất hồn kỹ, U Minh Đột Thứ phát động.

Ánh sáng hư huyễn đen kịt một thoáng đã đến mặt bên của Vũ Trường Không, một trảo xảo quyệt chộp thẳng vào phần eo của hắn.
Bốn người mặc dù là lần thứ nhất phối hợp, nhưng ba người ra tay chưởng khống, nhịp điệu đều có vẻ vừa khớp, vô cùng ăn ý.
Thân thể Vũ Trường Không xoay tròn, lấy thân thể kéo Thiên Sương Kiếm. Bạch y tung bay, lưỡi kiếm đã đến trước U Minh Đột Thứ.
"Keng!" Trong tiếng va chạm giòn giã, Vũ Ti Đóa lại như bị sét đánh. Nhưng cũng vào lúc này, một đạo ánh bạc vừa vặn rơi trên trên người nàng, chính là năng lực không gian truyền tống của Lạc Quế Tinh, giúp Vũ Ti Đóa trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt Vũ Trường Không. Hậu chiêu của Vũ Trường Không cũng không cách nào rơi trên người nàng.
Đường Vũ Lân lúc này đã vọt tới phụ cận Vũ Trường Không, Kim Long Trảo tay phải vỗ thẳng vào trên người hắn. Thời điểm hắn đánh ra một trảo này, dưới đài cũng có thể nghe được tiếng xé gió chói tai rất rõ ràng, không khí lại xuất hiện khí bạo liên tiếp. Phía trước Kim Long Trảo, có một đạo ánh vàng một thước mọc ra. Thời điểm nó xẹt qua không khí, trên không trung xuất hiện năm đạo quỹ tích đen kịt.
Vũ Trường Không cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thiên Sương Kiếm bắn lên, trường kiếm màu xanh lam mang theo một đạo ánh sáng màu trắng. Nhìn qua, đạo ánh sáng màu trắng này chỉ lớn hơn Vết Sương lúc trước vài lần, giống như là một lưỡi dao ánh sáng tinh xảo vậy. Thế nhưng, Đường Vũ Lân ở chính diện, lại có cảm nhận tuyệt nhiên không giống. Trong cảm thụ của hắn, cái kia rõ ràng là trăm nghìn đạo Vết Sương chồng chất lên nhau hình thành công kích khủng bố. Vẫn là đệ nhất hồn kỹ, nhưng lại tuyệt nhiên không giống với đệ nhất hồn kỹ.
"Ầm!" Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, kiếm khí màu trắng nổ tung. Trên đài thi đấu, từng đạo từng đạo kim quang lấp loé, có cảm giác như được phóng thích ra từ trên Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân.
Khắp toàn thân Đường Vũ Lân từ trên xuống dưới đều bịt kín một tầng sương trắng, nhưng Thiên Sương Kiếm lại khẽ bị hất văng sang một bên.

Chặn lại rồi!
Đường Vũ Lân gầm nhẹ một tiếng, Hồn Hoàn trên người đột nhiên thay đổi, ba cái Hồn Hoàn màu tím biến mất, thay vào đó chính là một cái Hồn Hoàn vàng kim sáng chói.
Huyết mạch lực dâng trào, Hoàng Kim Long Thể phóng thích!
Chỉ thấy trên người Đường Vũ Lân kim quang lượn lờ, mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên, da dẻ cả người đều tùy theo đó biến thành màu vàng nhạt, ống tay áo bên phải nổ tung, để lộ ra cánh tay được Kim Lân bao trùm, mỗi một khối vảy hoàn toàn dựng thẳng lên, Kim Long Trảo tựa hồ cũng lớn thêm mấy phần.
Ở dưới nguồn tinh lực dồi dào này, sương trắng trên người hắn trong nháy mắt tản đi. Kim Long Trảo tay phải lần thứ hai đánh ra. Lần này, năm đạo quang nhận màu vàng sậm trong nháy mắt xẹt qua, độ dài đều vượt quá 7 thước. Trong nháy mắt khi chúng xuất hiện, không khí ở giữa Đường Vũ Lân và Vũ Trường Không kịch liệt vặn vẹo, tiếng long ngâm vốn trầm thấp cũng biến thành to rõ.
Vũ Trường Không phải đối mặt với không chỉ riêng công kích này, Vũ Ti Đóa lúc trước vừa vặn được Lạc Quế Tinh truyền tống đến phía sau hắn. Vào thời điểm Đường Vũ Lân đứng vững trước một đòn kia của Vũ Trường Không, trên người Vũ Ti Đóa hai đoàn hắc bạch hào quang luân phiên lấp lóa, thân thể đột nhiên lớn lên, Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, U Minh Bạch Hổ, phát động!
Đối thủ của bọn họ là thất hoàn Hồn Thánh cường giả đấy! Là lão sư của Sử Lai Khắc học viện! Từ lúc vừa bắt đầu kế hoạch tác chiến, đã không có nửa điểm ý tứ muốn kéo dài thời gian.
Đối mặt thất hoàn cường giả, bọn họ căn bản không thể kéo dài, Lạc Quế Tinh an bài chiến thuật chính là muốn làm hết sức đem trạng thái mọi người điều chỉnh đến tốt nhất, toàn bộ phát huy ra thực lực mạnh nhất giáp công Vũ Trường Không. Chỉ cần đem thực lực bản thân hoàn toàn phát huy được, như vậy, mục tiêu chiến đấu cũng đã đạt được.

Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ hiện thân, thời điểm Đường Vũ Lân đánh ra Kim Long Khủng Trảo, Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ hổ trảo cũng từ phía sau đánh về Vũ Trường Không.
Cùng lúc đó, một viên trường mâu lập lòe bốn loại ánh sáng đột nhiên xuất hiện, phóng thẳng lên trời, vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng, tinh chuẩn cực kỳ rơi thẳng xuống đỉnh đầu của Vũ Trường Không.
Dưới đài rất nhiều học sinh cũng đã xem đến sững sờ. Bốn vị ban cán sự lớp công kích quá cường hãn. Đặc biệt là khi Đường Vũ Lân Kim Long Khủng Trảo cùng Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ xuất hiện, bọn họ ở dưới đài đều có thể cảm nhận được sóng năng lượng bạo phát trên đài như cuồng phong bão táp.
Đối mặt với công kích từ ba mặt giáp công, Vũ Trường Không chỉ làm một động tác rất đơn giản, Thiên Sương Kiếm trong tay dựng thẳng lên, mũi kiếm hướng lên trên. Đệ tứ Hồn Hoàn trên người sáng lên.
Trong phút chốc, Đường Vũ Lân cùng Vũ Ti Đóa chỉ cảm giác mình đang đối mặt không còn là một người, mà là một toà núi cao nguy nga, tựa hồ bất luận bọn họ làm thế nào đều không thể lay động.
Năng lượng kinh khủng như bão táp liền ở một khắc tiếp theo bắn ra. Đầu tiên là U Minh Bạch Hổ công kích hạ xuống, sau đó mới là Đường Vũ Lân Kim Long Khủng Trảo, cuối cùng là Tứ Sắc Trường Mâu từ trên trời giáng xuống.
Trên Luận Bàn Lôi xuất hiện tiếng nổ vang kịch liệt, sóng năng lượng cường thịnh trùng kích khiến vòng bảo vệ chung quanh Luận Bàn Lôi khẽ chập chờn. Bởi cơn bão năng lượng quá mức cường thịnh, tất cả mọi thứ trên thi đấu đài đều trở nên hư huyễn đi. Trong lúc nhất thời ai cũng không thấy rõ trên đài phát sinh thứ gì.
Cũng vào lúc này, đột nhiên, một tiếng réo rắt sục sôi ong ong vang lên. Một vệt sáng xanh phóng lên trời, lam quang kia cao tới 7 mét, bất ngờ lại là một thanh cự kiếm màu xanh lam óng ánh long lanh, kiếm ý lạnh lẽo âm trầm đột nhiên bạo phát, U Minh Bạch Hổ cùng Đường Vũ Lân hầu như là đồng thời bị bắn ngược lên không trung.
Tiếp theo lại là một vòng hào quang lấp lánh, cự kiếm 7 mét kia phóng lên, hóa thành 9 chuôi kiếm, phân biệt chém về phía Đường Vũ Lân cùng Vũ Ti Đóa. Một vòng kiếm ảnh khổng lồ kia vừa mới xuất hiện, dù cho là các học viên dưới đài quan chiến cũng có loại cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.

Trên người Vũ Ti Đóa lóe lên ánh bạc, bóng người lại một lần nữa biến mất rồi. Do ảnh hưởng của việc nàng biến mất, 9 chuôi cự kiếm tập trung vào một mục tiêu duy nhất, mang theo hàn ý lạnh thấu xương cùng uy thế không gì sánh kịp, quét thẳng đến vị trí Đường Vũ Lân.
Nếu như lần này Đường Vũ Lân bị đánh trúng, coi như là có mọc thêm ra chín cái mạng thì kết quả cũng chỉ có một!
Tèo!!!
Đệ tứ hồn kỹ của Vũ Trường Không Sương Băng Ngữ, đệ ngũ hồn kỹ Sương Ngữ Nguyệt Luân. Hắn quả nhiên không hề hạ thủ lưu tình, trực tiếp vận dụng hai đại hồn kỹ mạnh mẽ của mình.
Mắt thấy Đường Vũ Lân không thể tránh khỏi, thậm chí ngay cả 9 chuôi cự kiếm của Vũ Trường Không cũng đã sắp chém ngang người hắn, đột nhiên, lại một đạo ánh bạc sáng lên, sau đó Đường Vũ Lân cũng đã biến mất trên không trung rồi.
Thật đặc sắc!
Ánh mắt của mọi người theo bản năng đều nhìn về phía Lạc Quế Tinh xa xa phụ trách đoàn đội khống tràng. Có thể ở thời khắc suýt xảy ra tai nạn hai lần truyền tống đội hữu, tránh khỏi công kích mạnh mẽ của Vũ Trường Không, hai lần truyền tống này có thể nói là diệu đến hào điên. Đặc biệt là lần thứ hai, hầu như là ở trước khi Sương Băng Ngữ đánh trúng, Đường Vũ Lân thậm chí đã dùng Kim Long Trảo tay phải chuẩn bị chống cự, mới được hoàn thành.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh lại phát hiện không đúng, bởi vì, lúc này Lạc Quế Tinh cũng đồng dạng là một mặt khiếp sợ, hắn đang nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn bóng người phía sau lưng mình.
U Minh Bạch Hổ bị truyền tống đến trước người Lạc Quế Tinh, vừa vặn giúp hắn ngăn trở hàn ý thấu xương từ phía xa xa, mà Đường Vũ Lân lại xuất hiện sau lưng hắn, đang ở bên người Cổ Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận