Tường cao kia là thuộc về Đông Hải học viện, phía trước không xa, chính là cửa vào học viện.
Đông Hải học viện là một tòa nhà đại lớn, đồng thời song song có trung cấp và cao cấp học viện. Bởi vậy được chia làm trung cấp học viện và cao cấp học viện. Lưu Ngữ Tâm chính là học viên của cao cấp học viện bên kia.
Nghìn qua cứ tưởng rằng trung cấp và cao cấp chỉ cánh nhau vài bước, trên thực tế, khoảng cách chênh lệch nhau quá nhiều.
Trung cấp học viện là giáo dục bắt buộc, phải không thu học phí. Đông Hải học viện là một học viện của hồn sư, trung cấp học viện chiếm hai phần ba diện tích, nhưng tinh hoa cũng chỉ chiếm một phần ba diện tích cao cấp học viện.
Chỉ cần là hồn sư, có sơ cấp học viện đề cử, đều có thể đến nơi đây tiến vào trung cấp học viện tiếp nhận hồn sư dạy dỗ. Trung cấp học viện chế độ giáo dục sáu năm, sau sáu năm tốt nghiệp thì có thể chân chính thi vào cao cấp hồn sư học viện, tỷ lệ đỗ không cao hơn một phần mười.
Cao cấp học viện không còn là giáo dục bắt buộc, mà là phải thông qua một loạt cuộc thi nghiêm ngặt mới có khả năng trúng tuyển, có thể thi đậu cao cấp học viện, mới thật sự là tinh anh.
Nếu như nói sơ cấp học viện là giáo thụ vũ hồn, cơ sở hồn sư tri thức, như vậy, trung cấp học viện là vận dụng những kiến thức này, làm sao phát huy bản thân vũ hồn. Đến cao cấp học viện, mới thật sự là đào tạo sâu.
Vừa bước vào học viện, chính là một con đường nằm ngang hướng hai bên kéo dài đi xuống, phía trước mặt đường bày ra tảng đá cứng nhắc, nhìn qua có vài phần cổ xưa.
Lưu Ngữ Tâm mỉm cười nói:
- Học viện vì muốn mọi người an toàn nên không cho phép xe cộ chạy ở bên trong, cho nên, xe cộ nếu mà đi vào học viện, lập tức sẽ hướng vào hai bên phân lưu, vào bãi đậu xe dưới đất. Chúng ta cao cấp học viện ở phía tây, còn lại đều là ngươi trung cấp học viện.
Nhờ Học Tỷ giới thiệu, Đường Vũ Lân rất nhanh được đơn giản lý giải những thắc mắc.
Phòng học trung cấp học học viện ở phía đông, là một tòa nhà cao tới mười hai tầng. Học viên càng mới càng phải ở tầng trệt. Đường Vũ Lân nhập học sẽ trở thành năm nhất học viên, chỉ biết sẽ được phân ở tại lầu một hoặc lầu hai.
- Bên kia chính là giáo vụ xử. Ngươi đi đưa tin đi! Ký túc xá của các ngươi ở lầu phía sau. Sau này nếu như có chuyện gì, có thể đến cao học bên kia tìm ta, ta là học viên cao học năm nhất lớp một.
- Cảm ơn Học Tỷ.
Không biết đã là lần thứ mấy tiểu nam sinh nói cảm tạ, Lưu Ngữ Tâm cười, nói:
- Đừng câu nệ như vậy, bầu không khí học viện chúng ta rất tốt. Ngươi cũng phải cố gắng lên nga. Sau này trước khi vào học sẽ chia lớp, sau đó chính là nhập học khảo sát. Khảo sát thành tích rất có lợi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Lưu Ngữ Tâm biến mất, Đường Vũ Lân mới đi vào giáo vụ xử.
Sử dụng thẻ bài kim loại Lưu Ngữ Tâm đưa cho, hơn nữa được Hồng Sơn học viện đề cử, hắn thuận lợi làm thủ tục nhập học.
Được phát miễn phí hai bộ đồng phục học sinh, một chiếc cái chìa khóa phòng ký túc xá, tư liệu học tập phải đợi chính thức khi đi học mới được cấp cho.
Hắn được phân đến lớp hai năm nhất. Từ giờ khắc này, hắn chính thức là học viên năm nhất của Đông Hải trong học viện.
Đường Vũ Lân đeo sau lưng hành lý, vòng qua giáo học lâu, đi tới phía sau lầu túc xá, lầu túc xá cùng giáo học lâu không khác biệt lắm, cũng là mười hai tầng. Phòng trong ký túc xá của hắn là tầng hai. Chìa khóa ký túc xá đánh số 205.
Hành lang hò hét xôn xao, mấy ngày nay đều đưa tin nhập học, nơi này không ngừng có học sinh, đến đây còn có phụ mẫu đưa hài tử đi, tất cả đều lộ hỗn loạn.
Đường Vũ Lân vất vả mới tìm được phòng ký túc xá của mình, cửa mở ra, bên trong đã có người.
B ên trong ký túc xá có hai chiếc giường đôi, có thể chứa bốn người. Hai cai bàn hình chữ nhật, bốn cái ghế, hai cái tủ.
B
Hai cái giường dưới đều đã có người, Đường Vũ Lân đi tới, ánh mắt của bọn họ cũng theo đó bắt đầu tới.
Học viên bên trái giường dưới so với Đường Vũ Lân vóc người cao lớn hơn, cao hơn chừng nửa cái đầu, cũng cường tráng hơn hẳn. Mái tóc ngắn, mắt hướng ra phía ngoài, tuổi không lớn lắm, cũng đã có vài phần hung hãn khí.
Học viên bên phải nhìn qua tương đối gầy yếu, tuổi còn nhỏ trên sống mũi có một cặp mắt kính, có vài phần phong độ của người trí thức. Trên thực tế, trong tay hắn cũng đang cầm một quyển sách.
- Xin chào, ta gọi Đường Vũ Lân, là người mới tới.
Đường Vũ Lân nhìn một chút hai chiếc giườg, vừa nói, vừa đem hành lý đặt vào giường bên trái.
Học viên gầy yếu nhìn hắn gật đầu, nói:
- Ta gọi là Tiểu Vân, đám mây vân, nhỏ nhỏ.
Đường Vũ Lân mỉm cười để cho hắn gật đầu, học viên cao to bên kia nhướng mắt nói:
- Mới tới, quét dọn gian phòng đi.
Đường Vũ Lân mới đến, có chút không rõ được tình hình, nghe vậy gật đầu, lên tiếng:
- Vâng
Góc tường có 1 cái bàn, trên bàn có một cáu chậu cùng khăn lau. Hắn bưng chậu đi lấy nước.
Tiểu Vân liếc mắt nhìn học viên cao to, nói:
- Chu Trường Khê, sao ngươi bắt nạt hắn
Chu Trường Khê cười líu lắc, từ tên giường đứng lên, nói:
- Người nhiều mưu trí, ngươi bớt lo chuyện người đi. Nhìn xem tiểu tử kia dáng dấp như vậy ta đã không vừa mắt. Sau này phải ở cùng tại một phòng ký túc xá, cho hắn bớt ra oai, sau này làm những việc như này đều là hắn. Ta vừa nói hắn đi ngay, rõ ràng là cái nhuyễn đản. Không hề khó như đối với ngươi?
Tiểu Vân hừ một tiếng:
- Cẩn thận gặp báo ứng.
Chu Trường Khê khinh thường hừ một tiếng:
- Chỉ bằng hắn?
Vừa nói, hắn đưa tay với lấy hành lý Đường Vũ Lân.
Kéo cái khóa đã rỉ, dùng sức mới có thể ekéo lên,bên trong là quần áo giản dị, một phần đồ dùng hàng ngày, còn có một cái chăn từ bên trong rớt ra, vung đầy đất.
Tiểu Vân sửng sốt, nói:
- Ngươi quá đáng rồi đấy
Chu Trường Khê cười hô hô một tiếng:
- Ngươi xem, ngươi mau nhìn xem, đây đều là cái gì vậy? Tên này xuất thân từ ăn mày sao?, đời này vẫn những cái bát nhỏ như vậy. Thực sự là buồn cười.
Đúng lúc này, Đường Vũ Lân bưng chậu nước đi đến.
Vừa vào cửa hắn liền sửng sốt, mặt đất tán loạn đồ đạc như vậy nhìn rất quen, nhất là trong tay Chu Trường Khê còn cầm balo của hắn.
Chăn, quần áo, đồ dùng hàng ngày vẩy đầy đất, ngay cả hai bộ đồng phục học sinh mới vừa lĩnh đều rơi trên mặt đất.
Mặt đất đều là bụi bặm, mấy thứ này rõ ràng đều đã dính vào bụi đất.
- Ngươi định làm gì?
Đem chậu nước để lên bàn, Đường Vũ Lân tức giận nói.
Chu Trường Khê bĩu môi:
- Không làm gì, xem ngươi mang theo thứ gì thôi.
- Nhặt lên!
Đường Vũ Lân giọng nói đã bắt đầu trở nên lạnh cứng.
Chu Trường Khê lông mày nhướn lên, ánh mắt trừng lên, có vài phần hung hãn "Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
- Nhặt lên!
Đường Vũ Lân giọng nói trở nên âm trầm hơn.
Chu Trường Khê trừng hai mắt, một cước liền dậm vào chăn Đường Vũ Lân, dùng sức dụi xuống.
Đường Vũ Lân dường như mất kiểm soát, trong miệng lẩm bẩm:
- Sao người dám làm vậy?