Long Vương Truyền Thuyết

Hào quang đột nhiên lóng lánh, một vòng Hồn Hoàn màu vàng kim từ dưới chân Đường Vũ Lân tái hiện ra. Trong phút chốc, khí tức cả người hắn bỗng tăng vọt, gợn sóng khí huyết hừng hực bỗng nhiên tỏa ra.
Hào quang vàng óng lóe sáng, Hoàng Kim Long Thể được phóng thích. Toàn thân hắn đều được bao phủ trong ánh sáng vàng này, trở nên hung mãnh hơn.
Chưởng ấn trong tay chậm dần, tinh lực vốn chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu đổi hướng. Dưới sự thôi động của hắn, tinh lực được vận hành theo một con đường đặc biệt. Trong quá trình vận hành, gợn sóng khí huyết của hắn tiếp tục tăng lên, kim quang trên người cũng càng lúc càng rạng rỡ.
Tiếng long ngâm trầm thấp bắt đầu xuất hiện, cũng không phải bắt nguồn từ trong miệng của Đường Vũ Lân, mà là từ sự cộng hưởng với khí huyết của hắn, do đó xuất hiện tiếng gầm kỳ dị. Long ngâm cũng không rõ ràng, tuy trầm thấp nhưng đem lại cảm giác vô cùng ngột ngạt. Tựa hồ có một con cự long đang ngủ đông bỗng muốn tỉnh lại vậy.
Động tác huơ tay của Đường Vũ Lân càng ngày càng chậm, tiếng long ngâm trong cơ thể dần xuất hiện dấu hiệu không ổn định. Mười mấy phút trôi qua, tiếng long ngâm dần dần nhỏ đi, gợn sóng khí huyết trên người hắn cũng theo đó hạ thấp, mãi đến tận khi khôi phục lại bình thường.
"Haizz..." Đường Vũ Lân thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẫn không được!
Từ sau khi sư tổ Trọc Thế dạy hắn chiêu Long Kinh Thiên này, mỗi ngày hắn đều sẽ luyện tập. Hơn nữa hắn phát hiện, mỗi ngày cơm nước xong, thời điểm khí huyết dồi dào là lúc tu luyện hiệu quả nhất. Thế nhưng, mãi đến tận hiện tại, hắn vẫn không có cách nào thôi động huyết mạch lực của mình, dựa theo con đường Trọc Thế đưa ra, hoàn thành đầy đủ một chu thiên.
Nghịch hành có độ rủi ro rất lớn, tốc độ tim đập tăng lên như ngựa chạy, huyết mạch trong cơ thể ào ào chảy, kinh mạch toàn thân phồng lên; ở trong người sản sinh áp lực thật lớn. Cho tới bây giờ, Đường Vũ Lân tuy rằng có tiến bộ, nhưng cũng chỉ có thể thôi thúc khí huyết vận hành khoảng chừng được 1/3 vòng tuần hoàn mà thôi.
Bất quá, sau mỗi lần tu luyện, hắn cũng có thể cảm giác được khí huyết của mình tuy rằng tổng sản lượng bất biến, nhưng càng thêm ngưng tụ. Ngay cả thân thể bởi vì chịu đựng áp lực, bất tri bất giác cũng được rèn luyện. Hiệu quả đối với nội tạng đặc biệt rõ ràng.
Cứ như vậy, tăng cường tố chất thân thể của hắn, sẽ có sự phụ trợ nhất định trong tương lai khi hắn trùng kích phong ấn Kim Long Vương tinh hoa. Tác dụng phụ duy nhất chính là….đói bụng.
Hiện tại, người mà Đường Vũ Lân biết ơn nhất chính là Phong Vô Vũ. Nếu không có vị lão sư này chống lưng, mỗi ngày hắn sẽ phải còng lưng từ sáng đến tối, làm đủ thứ việc linh tinh, để kiếm đủ tiền ăn cơm. Nhờ vậy mà bây giờ hắn có thể toàn tâm toàn ý tập trung cho việc luyện tập Đoán Tạo Thuật.
Khí huyết trong cơ thể dần dần bình ổn lại, Đường Vũ Lân ngồi xuống tại chỗ, dưới sự hỗ trợ của môi trường tự nhiên chung quanh và Huyền Thiên Công, làm ít mà hiệu quả nhiều.
………

Ký túc xá.
"Cổ Nguyệt, ngươi ra đây một chút, ta có chút việc muốn nói cho ngươi." Sau khi Tạ Giải do dự mãi, cuối cùng vẫn hướng về bên kia tấm mành mở lời.
Cổ Nguyệt đại đa số thời gian buổi chiều cũng không ở lại trong ký túc xá, hoặc là đi thiết kế Đấu Khải, hoặc là đi ra ngoài. Vào lúc này cũng vừa trở về không lâu.
"Hả?" Giọng của Cổ Nguyệt mang theo vài phần nghi ngờ vang lên, nhưng nàng vẫn đứng dậy, đi ra ngoài.
"Ta có thể nghe được không?" Âm thanh Hứa Tiểu Ngôn cũng truyền tới.
"Không được." Tạ Giải khẳng định nói.
"Xí, còn thần thần bí bí. Lát nữa đội trưởng về ta sẽ méc hắn." Nàng vẫn quen gọi Đường Vũ Lân là đội trưởng.
Cổ Nguyệt ra bên ngoài phòng, Tạ Giải cũng đi theo, nhìn chung quanh, sau đó hướng về địa phương xa một chút đi đến.
Nhìn sắc mặt có chút do dự bất định của Tạ Giải, Cổ Nguyệt cũng không khỏi toát ra vẻ tò mò. Hắn trịnh trọng như thế gọi mình đi ra, là có chuyện gì?
Theo Tạ Giải đi tới một nơi tương đối yên tĩnh, "Làm gì đấy?" Cổ Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Cổ Nguyệt, sau khi ngươi nghe đừng có gấp nha..." Tạ Giải do dự nói.
"Nói mau đi, ta gấp làm gì?" Cổ Nguyệt nhíu mày.

"Là như vầy..." Tạ Giải vừa muốn nói, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đầy nghi hoặc kia của Cổ Nguyệt, lại như quả bóng da xì hơi, "Quên đi, vẫn là không nên nói, trở về đi thôi."
Nói xong, hắn xoay người liền muốn hướng về ký túc xá quay trở lại.
Cổ Nguyệt vung tay liền tóm lấy hắn, "Ngươi đừng có dông dài, có chuyện gì thì đem nói cho rõ ràng ra. Ngươi có phải đàn ông hay không?! Ma ma phật phật làm gì?"
Cơ mặt của Tạ Giải khẽ co giật một hồi, nuốt một hớp nước miếng, "Việc này ta do dự đến nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cần phải gọi ngươi đi ra, nói cho ngươi. Dù sao, chúng ta hiện tại tuổi đều còn nhỏ, hết thảy đều còn có thể cứu vãn được."
"Ngươi có ý gì?" Cổ Nguyệt đầu óc mơ hồ.
Tạ Giải tựa như là lấy hết dũng khí vậy, ưỡn ngực liền định nói. Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào ký túc xá bên này.
Nguyên Ân Dạ Huy trước sau đều mặc đồ nam, từ bên này đi ngang qua, đúng dịp thấy Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt đứng ở nơi đó. Tạ Giải cũng nhìn thấy nàng, hơi sững sờ.
"Ngươi nhanh nói mau đi!" Cổ Nguyệt có chút không kiên nhẫn nói.
"Xuỵt, đợi lát nữa lại nói." Tạ Giải lại hướng về Cổ Nguyệt khoát tay áo một cái, nhìn Nguyên Ân Dạ Huy.
Cổ Nguyệt cũng nhìn thấy nàng, hướng về nàng gật đầu một cái.
Nguyên Ân Dạ Huy có chút lạnh nhạt gật đầu, nhanh chân rời đi.

Tạ Giải lúc này mới hít sâu một cái, định ghé sát vào tai Cổ Nguyệt, lại bị Cổ Nguyệt giơ tay đập cho một phát, "Ngươi cách ta xa một chút hẵng nói."
"Ngươi làm sao lại phiền toái như vậy!" Tạ Giải tức giận.
Cổ Nguyệt lông mi dựng thẳng, "Hai ta đến cùng là ai phiền phức đây? Ngươi có nói hay không?"
"Được rồi, được rồi, nói cho ngươi vậy. Vũ Lân cùng Nhạc Chính Vũ dường như có chút manh mối có quan hệ không đứng đắn." Tạ Giải một mặt vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa thần thần bí bí nói rằng.
Xa xa, Nguyên Ân Dạ Huy vừa muốn tiến vào cửa túc xá, bỗng lỗ tai giật giật, cánh tay nắm chặt cánh cửa rõ ràng hơi cứng ngắc lại một chút.
Cổ Nguyệt cũng ngây người, ngơ ngác nhìn Tạ Giải, "Quan hệ không đứng đắn là có ý gì?"
Tạ Giải thấp giọng nói: "Chuyện này còn cần ta nói rõ sao? Đúng như ngươi nghĩ đấy! Thật không nghĩ tới, đội trưởng dĩ nhiên lại sẽ như vậy. Bất quá, chúng ta tuổi đều còn nhỏ, ta cảm thấy còn có cơ hội cải chính. Ta nhìn ra được, ngươi rất yêu thích hắn. Vì lẽ đó, chúng ta phải đồng thời mau nhanh nghĩ biện pháp. Xem có biện pháp cứu vãn hay không. Nếu không, đội trưởng hắn..."
Đôi chân Cổ Nguyệt lảo đảo lùi về sau một bước, "Không, không thể nào! Hắn xưa nay đều không có manh mối là “loại kia”. Sẽ không đâu! Ngươi có phải là nhìn lầm?"
Tạ Giải nói: "Ngày hôm nay ta thấy đội trưởng ở trong phòng của Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ vừa đè hắn ra, cởi y phục của hắn, lại còn giống như đang mò ngực hắn nữa. Ta chỉ nhìn thấy nhiêu đó, những thứ ta khác liền không biết. Chuyện này..."
Cổ Nguyệt sắc mặt "Á" một cái, trở nên trắng xám, đột nhiên quay đầu liền bỏ chạy. Chạy thẳng đến rừng cây nhỏ phía xa xa.
Tạ Giải gãi gãi đầu, có chút lo lắng nhìn phương hướng nàng rời đi, thở dài một tiếng, lầm bầm tự nhủ: "Đội trưởng, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, tuy rằng phương diện này là tự do cá nhân, nhưng Cổ Nguyệt cũng quá đáng thương…"
Cổ Nguyệt nhanh chóng lao nhanh đến mảnh rừng cây nhỏ duy nhất thuộc về công đọc sinh. Nàng biết Đường Vũ Lân mỗi ngày đều có thói quen ở đây tu luyện một quãng thời gian lại trở về ký túc xá tiếp tục minh tưởng. Vào lúc này chỉ cần hắn trở về, liền nhất định sẽ ở bên này.
Khi nàng đã sắp sửa đi vào bên trong rừng cây, đúng dịp lại thấy Đường Vũ Lân từ bên trong đi ra.
"Cổ Nguyệt?" Đường Vũ Lân kinh ngạc kêu lên.

Cổ Nguyệt cũng đã như một cơn gió vọt tới trước mặt hắn, một phát bắt được vạt áo trước của hắn, "Tại sao? Ngươi…ngươi tại sao!"
Đường Vũ Lân đầu óc mơ hồ, không rõ vì sao nói: "Tại sao cái gì?"
Cổ Nguyệt đôi môi liếng thoắng, có chút run rẩy, sắc mặt trắng xám, khóe mắt ầng ậng nước, "Ngươi vì sao lại yêu thích nam nhân? Nam nhân có cái gì tốt? Tại sao lại để hắn mò ngực? Tại sao?"
Đường Vũ Lân trợn mắt ngoác mồm nhìn nàng, nói: "Ai nói cho ngươi ta yêu thích nam nhân? Chuyện này là cái quỷ gì? Cổ Nguyệt, ngươi mới bao lớn, làm sao tư tưởng lại phức tạp như vậy chứ! Chúng ta vẫn còn là học sinh, hẳn là nên cố gắng học tập, nỗ lực tu luyện. Giấc mơ của chúng ta không phải là trở thành Đấu Khải Sư sao? Ngươi cả ngày đều nghĩ gì lung ta lung tung?!"
Cổ Nguyệt bị hắn nói có chút sững sờ, "Nhưng mà…nhưng mà Tạ Giải nói ngươi..." Nói tới chỗ này, nàng cũng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Quen biết Đường Vũ Lân lâu như vậy, nói về trình độ quen thuộc, chính mình hẳn phải quen thuộc hắn hơn nhiều so với Tạ Giải! Xưa nay đều không hề phát hiện qua Đường Vũ Lân có dấu hiệu ở “phương diện kia”.
Chính là “quan tâm quá hóa loạn”, chính mình thực sự quá manh động, trong lúc nhất thời, Cổ Nguyệt bỗng đỏ ửng mặt lên. Chuyện này nếu như là hiểu lầm, thực sự là mất mặt quá độ...
"Tạ Giải nói ngươi..." Lập tức, hàm răng nàng khẽ cắn môi dưới, hầu như là lúng ta lúng túng đem những lời vừa rồi Tạ Giải nói với nàng, kể qua một lần.
"Tạ...! Giải...!!!" Đường Vũ Lân nghiến răng nghiến lợi nhìn về phương hướng ký túc xá. Sau đó cấp tốc hóa thân thành một cơn gió lao đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Cổ Nguyệt ngơ ngẩn bên trong hình bóng của hắn. Đột nhiên, nàng không nhịn được "Hi hi" nở nụ cười, "Nhìn dáng vẻ xấu hổ xen lẫn tức giận của hắn, còn thật là đáng yêu."
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Đường Vũ Lân sắc mặt bình tĩnh đi vào.
Nhìn thấy hắn đi vào, Tạ Giải nhất thời ngẩng đầu lên. Từ vẻ bề ngoài, tựa hồ không nhìn ra được Đường Vũ Lân có biến hóa gì đó.
"Đội trưởng, ngươi gặp Cổ Nguyệt hay chưa? Nàng vừa nãy đi tìm ngươi đấy!" Tạ Giải thăm dò nói.
------------------------
Lời tác giả: Cái này là ngày kia Tạ Giải inbox riêng với ta, nói với ta, ta cứ lớn mật ngược hắn đi, không cần khách khí. Đối với loại yêu cầu này, ta vốn là không quá tán thành, thật là không tiện mà! Nhưng mà, hắn đã thịnh tình thế thì không thể chối từ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận