Nguyên Ân Dạ Huy căn bản cũng không hề né tránh. Ở trạng thái Cự Ma Thái Thản, sức phòng ngự của bản thân nàng vốn đã rất biến thái. Ngay cả Đường Vũ Lân Kim Long Trảo tăng cường nhiều sức mạnh như vậy, cũng chỉ có thể đánh gãy tay nàng chứ không để đánh nát tan. Có thể thấy được sức phòng ngự của nàng cường hãn đến mức nào.
Ngạnh kháng Băng Trùy cùng Phong Đao, Nguyên Ân Dạ Huy xông thẳng tới trước mặt Cổ Nguyệt, một chưởng vỗ thẳng về phía nàng.
Mà đúng lúc này, một dây Lam Ngân Thảo lặng yên không một tiếng động quấn quanh ở bên hông Cổ Nguyệt, kéo ngang nàng sang một bên.
Đường Vũ Lân đã lại từ dưới đất bò dậy, trên tay còn đang kéo một cây Lam Ngân Thảo, mà hồn kỹ của Cổ Nguyệt lại như là mưa to gió lớn vậy, không ngừng hướng về Nguyên Ân Dạ Huy trút xuống.
Cái tên này! Thực sự là khó chơi như da trâu!
Nguyên Ân Dạ Huy vung tay ra, Không Khí Pháo tái xuất hiện, nhắm thẳng vào Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân lôi kéo Cổ Nguyệt, tránh khỏi Không Khí Pháo. Thân hình của hắn lóe lên, lần thứ hai nhào tới Nguyên Ân Dạ Huy, đồng thời còn nhét thứ gì đó vào trong miệng.
Thị Huyết Bánh Bao Đậu?
Nguyên Ân Dạ Huy không cần nhìn cũng biết hắn đang ăn cái gì, chẳng trách Cổ Nguyệt sẽ chạy tới, là để đưa bánh bao cho tên này.
Không thể để cho hắn thực hiện được!
Nguyên Ân Dạ Huy hiểu rất rõ, Cự Ma Thái Thản của mình đã kiên trì không được bao lâu nữa. Đường Vũ Lân chưa ăn Thị Huyết Bánh Bao Đậu cũng đã đủ để cho mình chiến thắng khó khăn, một khi để hắn cuồng hóa thành công, căn bản là mình không có cách nào trước khi Cự Ma Thái Thản kết thúc, đánh tan được hắn.
Hàn quang trong mắt lóe lên, hai tay to lớn của Nguyên Ân Dạ Huy bỗng nhiên vung lên, sau đó mạnh mẽ đánh thẳng về phía mặt đất.
"Ầm!!!" Sóng địa chấn hình cánh quạt trong nháy mắt bao phủ lấy phạm vi của Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt. Thân thể hai người cũng trong lúc đó bị chấn động bay lên.
Nguyên Ân Dạ Huy một bước bước tới, nhanh như tia chớp đã đến trước mặt hai người. Cự Ma Thái Thản cũng có tác dụng tăng cường rất lớn cho tốc độ của nàng.
Song quyền đồng thời vung ra, phân biệt đập về phía Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt.
Thân trên không trung, Đường Vũ Lân vừa ăn Thị Huyết Bánh Bao Đậu, hiệu quả vẫn chưa kịp phát huy. Lúc này chính là thời khắc nguy cấp nhất.
Trong lúc này, tình huống tất cả mọi người đều không nghĩ tới lại xuất hiện.
Ánh bạc lóe lên, Đường Vũ Lân liền đến bên cạnh Cổ Nguyệt. Cổ Nguyệt một tay ôm lấy eo của Đường Vũ Lân, một tay khác đánh ra, vừa vặn đánh vào nắm tay của Nguyên Ân Dạ Huy.
Thời điểm một chưởng này của nàng đánh ra, chỉ có người có nhãn lực cực tốt mới bắt kịp, ở trong lòng bàn tay Cổ Nguyệt, trong nháy mắt biến hóa năm loại màu sắc.
Không Gian, Quang Minh, Thủy, Hỏa, Thổ.
Năm loại nguyên tố hội tụ thành vòng xoáy, đã chặn lại cú đấm này của Nguyên Ân Dạ Huy.
Thân thể Cổ Nguyệt cùng Đường Vũ Lân xoay tròn bay ra ngoài. Thân trên không trung, Đường Vũ Lân theo bản năng ôm chặt lấy nàng.
Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy cũng không hề dễ chịu, có thể thấy rõ ràng, chung quanh cánh tay to lớn kia của nàng, là một vòng xoáy ngũ sắc xoay chung quanh nắm đấm. Vòng xoáy ngũ sắc kia tiếp tục xoay tròn, khiến cho cả người nàng đều run rẩy.
"Nguyên Tố hỗn loạn?" Thánh Linh Đấu La ánh mắt sáng lên. Trên Đài Chủ Tịch, mấy vị Phong Hào Đấu La cũng đều theo bản năng ngồi thẳng người lại.
Kim quang lóe lên, một con Tiểu Thảo Xà đột nhiên đẩy một cái trên mặt đất, giúp giữ vững cơ thể của Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt.
Hai người đồng thời rơi xuống đất.
Đường Vũ Lân dưới chân lảo đảo một cái, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Lúc trước hắn liên tiếp chống lại nhiều đợt công kích của Nguyên Ân Dạ Huy, lúc này coi như có Thị Huyết Bánh Bao Đậu, cũng đã có chút quá tải.
"Ngươi thế nào rồi?" Cổ Nguyệt ân cần hỏi han.
Đường Vũ Lân lắc lắc đầu, "Ta không có chuyện gì, là Thị Huyết hiệu quả thôi."
"Vậy ngươi đi giúp Tinh Lan, bên này giao cho ta đi." Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân.
"Được." Đường Vũ Lân thở dốc hai lần, nhanh chân hướng về phía Diệp Tinh Lan mà đi.
Nguyên Ân Dạ Huy liên tiếp vung tay, thật vất vả mới xua tan được vòng xoáy ngũ sắc xoay tròn. Nhưng có thể nhìn thấy được, bộ lông trên cánh tay nàng đã có khá nhiều nơi bị tổn hại.
Vừa nãy vì giải quyết Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt, cánh tay phải đã gãy của nàng cũng miễn cưỡng tung ra đòn đánh. Dựa vào năng lượng cường hãn của thân thể ép buộc xương cánh tay cử động. Lúc này, sức mạnh Cự Ma Thái Thản của nàng đã bắt đầu suy yếu.
Cổ Nguyệt rón mũi chân, ánh bạc lóe lên, lần thứ hai đi tới trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy.
Trên mặt nàng không có bất kỳ biểu lộ gì, giơ tay một chưởng vồ tới chỗ Nguyên Ân Dạ Huy.
Nàng không phải cận chiến sao?
Một chưởng vỗ ra, một cái Hồng, Hoàng, Lam * – Tam Sắc Chưởng Ảnh đánh ra.
* Đỏ, Vàng, Xanh đậm
Nguyên Ân Dạ Huy theo bản năng đấm ra một quyền, trên người Cổ Nguyệt lóe lên ánh bạc, cả người đã biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa, đã ở một bên khác của nàng. Mà chưởng ảnh lúc trước đã cấp tốc bạo phát, lại hóa thành một đoàn vòng xoáy Nguyên Tố. Ba loại Nguyên Tố va chạm lẫn nhau, sóng năng lượng kịch liệt ầm ầm bạo phát.
Với thực lực của Nguyên Ân Dạ Huy mà cũng bị kéo cho lảo đảo một thoáng.
Sau đó tất cả mọi người liền nhìn thấy một màn đầy khiếp sợ, trên người Cổ Nguyệt ngân quang liên thiểm, không ngừng biến hóa vị trí thân thể, mỗi một lần xuất hiện đều là một chưởng vỗ ra, cũng mặc kệ công kích của mình có đem lại tác dụng gì hay không, cứ đánh ra Tam Sắc Chưởng Ảnh liên tục, sau đó trong nháy mắt dời đi.
Nếu như Nguyên Ân Dạ Huy dùng nắm đấm oanh kích mặt đất, như vậy, nàng sẽ xuất hiện trên không trung một chưởng đánh ra. Lại giống như là u linh vậy, không ngừng trong nháy mắt dời đi, lấp loé.
Chuyện này...
Học viên hai lớp dưới đài đều đã xem đến choáng váng.
Lúc trước Đường Vũ Lân cứng rắn chống đỡ Nguyên Ân Dạ Huy đã đủ làm người ta chấn động. Nhưng so với phương thức chiến đấu của Cổ Nguyệt lúc này, lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Năm nhất vẫn còn một vị như thế?
Lạc Quế Tinh luôn luôn tự xưng là am hiểu chưởng khống cục diện cùng lòng người, lúc này lại đã há hốc mồm.
Cổ Nguyệt dĩ nhiên lại cường đại như thế? Kỹ thuật dời đi đánh chưởng trong nháy mắt này của nàng căn bản không hề dừng lại một chút nào, cái này cần tinh thần lực cường đại đến mức nào mới có thể làm được? Còn có Tam Thuộc Tính – Tam Sắc Chưởng, vậy mà cũng có thể thuấn phát liên tiếp sao? Thì ra cho tới nay, khi Cổ Nguyệt cùng bọn họ chiến đấu đều không hề sử dụng toàn lực.
Đúng đấy! Nghĩ lại một hồi chiến đấu trong nội bộ trước giờ, từ đầu tới cuối, sức chiến đấu mà Cổ Nguyệt bày ra đều chỉ đúng quy đúng củ.
Lúc này, mới là thực lực chân chính của nàng sao?
"Oanh, Ầm!" Hai tiếng nổ vang đồng thời vang lên.
Một bóng người toàn thân lấp lánh ánh sao bay ra ngoài, bị một đạo bạch quang bao phủ biến mất không còn tăm hơi, Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chuy - Hồn Sư Hà Tiểu Bành, kết thúc chiến đấu.
Diệp Tinh Lan mượn Hứa Tiểu Ngôn Tinh Luân Băng Liên khống chế hắn trong nháy mắt, đột nhiên phát động, một chiêu Kiếm Thần Võng đem hắn đánh bay. Lấy một địch hai, lại còn giải quyết được một tên.
Nhưng cũng cũng ngay lúc đó, Nhạc Chính Vũ đột nhiên bạo phát, Quang Minh Thánh Kiếm nhen lên ngọn lửa thần thánh, lấy góc độ cực kỳ xảo quyệt chém trên Tinh Thần Kiếm. Tiếng nổ vang thứ hai chính là Diệp Tinh Lan miễn cưỡng thu kiếm về phòng ngự, bị Nhạc Chính Vũ một chiêu kiếm đánh bay, toàn thân bị ngọn lửa Thần Thánh Thiên Sứ bao trùm, ngã xuống.
Bạch quang lại hạ xuống, bao phủ lấy Diệp Tinh Lan. Diệp Tinh Lan, bị nốc ao.
Mà cũng vừa vặn lúc này, Đường Vũ Lân đã che ở trước mặt Nhạc Chính Vũ.
Dư quang trong khóe mắt liếc về phương hướng của Diệp Tinh Lan, trong lòng hắn không khỏi thầm than, Tinh Lan ơi Tinh Lan à, ngươi thực sự là quá kiêu ngạo!
Với tu vi của Diệp Tinh Lan, đủ để kiên trì đến khi hắn tới, nhưng nàng lại muốn bạo phát trước khi mình tới kịp, không chấp nhận sự giúp đỡ của chính mình. Dưới tình huống lấy một địch hai còn có thể đánh tan một tên đối thủ, đồng thời tiêu hao Nhạc Chính Vũ trên trình độ lớn, nàng đã hoàn toàn thể hiện ra được thực lực của mình.
Các học viên năm nhất cùng năm hai bên dưới đài, nhìn tình huống thi đấu trên đài cũng đã nín thở, hồi hộp theo dõi.
Lúc này, đội năm nhất, Diệp Tinh Lan bị nốc ao; đội năm hai, Hà Tiểu Bành, Diệp Tinh Mạch bị nốc ao. Từ tình cảnh cùng nhân số mà xem, dĩ nhiên là lớp năm nhất đang chiếm thế thượng phong.
4 đánh 5!
Nhạc Chính Vũ trên mặt lộ ra vẻ thần thánh, tay phải giơ cao Thánh Kiếm, ba cái Hồn Hoàn vờn quanh người lại đồng thời sáng lên. Trong nháy mắt này, cả người hắn dường như là một cái bóng đèn vậy, trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng khắp nơi, hóa thành một vầng thái dương hừng hực cháy.
Quang Nguyên Tố cực kỳ mãnh liệt mang theo hơi thở thần thánh tràn ngập bỗng nhiên xuất hiện bên trên Thánh Kiếm. Ánh sáng thần thánh bạo phát, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, toàn bộ một nửa đài thi đấu bị bao phủ bên trong phạm vi của Quang Nguyên Tố.