Lúc này, ký túc xá công đọc sinh cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ, một người ở trong phòng, một người ở trong sân.
Tạ Giải đứng ở giữa sân, cắn môi. Một lát sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Lão đại nói đúng, nỗ lực, thì có cơ hội. Từ bỏ, liền hết thảy đều là con số 0.
Lấy hết dũng khí, hắn đi tới trước cửa túc xá của Nguyên Ân Dạ Huy, giơ tay gõ trên cánh cửa.
"Nguyên Ân, y phục của nàng ta đã giặt sạch sẽ, phơi ở trong sân. Khi nào có thời gian nàng lấy vào nhé!" Tạ Giải thử mở miệng thăm dò.
Bên trong gian phòng không một động tĩnh.
Sau khi trầm mặc một lúc, Tạ Giải nói: "Nguyên Ân, đội trưởng đã đi ra ngoài ăn cơm, hiện tại khu túc xá bên này chỉ còn lại hai chúng ta. Ta muốn nói cho nàng nghe một chút suy nghĩ trong lòng, có được không?"
"Cút!" Bên trong truyền ra thanh âm trầm thấp của Nguyên Ân Dạ Huy.
Tạ Giải giơ tay bẹo bẹo hai gò má của chính mình, kiểm tra lại độ dày da mặt của mình một chút.
"Ha, vậy ta liền nói đây. Kỳ thực, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng, ta thật sự rất khiếp sợ. Lần kia thật sự không thấy rõ, bị nàng đánh cũng rất thảm. Nhưng ta biết, một người con gái nữ tính như nàng, đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Vì lẽ đó mỗi ngày ta đều quét tước, dọn dẹp vệ sinh, lau cửa kính, quét rác cho nàng. Bởi vì ta không biết ta còn có thể giúp nàng làm gì cả, chỉ có thể làm một ít chuyện trong khả năng của mình."
Trong túc xá, thời điểm Nguyên Ân Dạ Huy bắt đầu nghe Tạ Giải mặt dày nói ra, cũng đã phẫn nộ đứng dậy, nhưng khi nàng nghe những lời sau đó của hắn, không khỏi đứng ở nơi đó, có chút sững sờ.
"Sau đó, ta bắt đầu cảm thấy quen thuộc. Thật giống như mỗi ngày không giúp nàng quét tước, dọn dẹp vệ sinh, toàn thân liền tự cảm thấy không thoải mái. Chuyện lần đó, kỳ thực ta không hối hận. Nếu như không phải là bởi vì không cẩn thận nhìn lén nàng, ta cũng sẽ không biết nàng là một cô gái. Nàng đẹp như vậy, không nhìn thấy mới là tổn thất to lớn nhất của ta, bị đánh cho bầm dập cũng đáng giá."
"Lại sau đó, ta dần dần phát hiện ra, thứ ta quen thuộc cũng không phải là việc mỗi ngày giúp nàng quét tước vệ sinh, tr uy en fu ll . mà là quen thuộc mỗi ngày đều có thể được nhìn ngắm nàng. Nếu như có một ngày nào đó không được nhìn thấy nàng, trong lòng ta sẽ cảm thấy trống vắng. Lần này cũng thế! Vốn là dự định ở nhà cố gắng tu luyện một quãng thời gian, sau khi trở về cho mọi người một niềm vui bất ngờ. Nhưng ta phát hiện ra, ta ở nhà căn bản là không chờ được, đặc biệt mong ngóng ngày được trở lại học viện. Vừa nãy ta mới nghĩ ra được rõ ràng, nguyên lai không phải là bởi vì học viện bên này thích hợp để tu luyện hơn, mà là bởi vì nơi này có nàng ở đây."
"Thật xin lỗi! Vừa nãy ta lại nhìn thấy nàng. Nhưng mà, ta thật sự không phải cố ý. Hơn nữa, ta thực sự cũng chỉ nhìn có một chút. Tuy rằng so với lần trước, lần này nhìn thấy rõ ràng hơn được một chút, nhưng mà cũng chỉ trong một chớp mắt đó mà thôi."
Bên trong gian phòng, Nguyên Ân Dạ Huy không nhịn được, phẫn nộ hét ầm lên: "Ngươi!! Cút!! Ngay!! Cho!! Ta!!"
Tạ Giải tằng hắng một cái, tiếp tục nói: "Ta nhìn thấy thứ không nên nhìn, nhưng thân là một người đàn ông, ta là một người rất có trách nhiệm. Vì lẽ đó, ta quyết định chịu trách nhiệm đối với nàng. Nguyên Ân, gả cho ta đi! Làm vợ của ta, có được hay không?"
Bên trong gian phòng lâm vào trầm mặc.
Tạ Giải cảm giác nhịp tim của mình có chút gia tốc, nuốt nước bọt một cái, "Nguyên Ân, vậy…nàng xem, kỳ thực chỉ cần là ở thời điểm nàng không biến thân, chúng ta vẫn rất xứng đôi đó nha! Ta cũng đâu có lùn lắm đâu! Tuổi của chúng ta hiện tại còn nhỏ, cũng có thể trước tiên đính hôn mà! Ta có thể lập tức quay trở lại nói với gia đình. Sau này chờ chúng ta lớn rồi, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn. Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng, đối xử tốt với nàng."
Cửa túc xá mở ra. Nguyên Ân Dạ Huy từ bên trong đi ra.
Tạ Giải từ trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng nhìn thấy được nụ cười. Tuy rằng hai con mắt của nàng có chút sưng đỏ, nhưng không thể không nói, nụ cười của nàng rất đẹp.
"Nguyên Ân." Tạ Giải tiến lên một bước.
"Ta đến giúp ngươi lăn!" Sắc mặt Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên trở nên hung ác, đột nhiên vèo một cái bắt được vạt áo trước của Tạ Giải, cứ như vậy kéo thân thể của hắn tiến về phía trước, hướng ra bên ngoài.
Tạ Giải ngơ ngác nhìn thấy, cùng lúc khi Nguyên Ân Dạ Huy bước ra, thân thể cấp tốc lớn lên, hóa thân thành Thái Thản Cự Viên.
Sau đó, cánh tay mạnh mẽ tráng kiện của nàng cứ như vậy túm lấy vạt áo của Tạ Giải nhấc lên.
"Vèo!" Thân thể Tạ Giải trực tiếp bị Nguyên Ân Dạ Huy ném ra khỏi khu túc xá y như đạn pháo vậy, trực tiếp bay về phía xa xa.
Trên không trung, chỉ còn lại thanh âm đầy thảm thiết của Tạ Giải.
Thân hình một lần nữa hồi phục lại nguyên dạng, Nguyên Ân Dạ Huy quặm mặt lại, đi tới chỗ giá phơi đồ, đem bộ quần áo mà Tạ Giải giặt sạch cho mình lấy xuống, sau đó xoay người đi trở về phòng mình. "Ầm" một cái, đóng cửa phòng.
Khu rừng nhỏ bên cạnh Linh Băng quảng trường, trên các cây đại thụ, Tạ Giải linh hoạt mượn lực trên từng nhánh cây, cuối cùng cũng coi như là hóa giải được lực quán tính, rơi xuống trên mặt đất.
"Hù chết người ta rồi." Hắn thở dốc có chút kịch liệt, gãi đầu một cái, mình yêu thích Nguyên Ân, đến cùng có đúng hay không đây? Quá bạo lực, chuyện này quả thật là quá bạo lực rồi!
"Ồ, người bay trên trời à? Thú vị, thú vị!" Một thanh âm nghe có chút như cười trên sự đau khổ của người khác vang lên ở cách đó không xa.
Lúc này trong học viện làm sao có người? Không phải đều nghỉ rồi sao?
Tạ Giải nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên vóc người trung đẳng, tướng mạo phổ thông đang cười híp mắt nhìn mình. Người này tóc ngắn, con mắt không lớn, nhưng nhìn qua nhưng rất sắc bén, nhìn cứ như một đại thúc nhà bên. Hắn nhếch miệng nở nụ cười, có một chiếc răng cửa thiếu mất một nửa. Cầm trong tay cái chổi, người này đang quét sân.
"Đại thúc, ngươi là ai?" Tạ Giải nghi ngờ hỏi.
Người trung niên tức giận: "Đại thúc? Ta già như vậy sao? Tiểu tử, xem sự linh hoạt vừa nãy của ngươi, Mẫn Công Hệ?"
Tạ Giải vui vẻ, "Đại thúc, ngài thật không hổ là công nhân vệ sinh của Sử Lai Khắc học viện chúng ta, còn biết Mẫn Công Hệ cơ đấy!"
Người trung niên cười hô hô nói: "Coi khinh người là không tốt đâu. Tiểu tử, không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào?"
Tạ Giải nói: "Đánh cuộc gì?"
Người trung niên nói: "Ta đứng ở chỗ này bất động, nếu ngươi có thể từ trong tay của ta đem cây chổi này cướp đi, coi như là ngươi thắng. Bằng không chính là ngươi thua. Lấy thời gian giới hạn 10 phút."
Tạ Giải không chút do dự lắc đầu nói: "Không cá cược, ngươi có thể cược cái gì với ta?"
Người trung niên trả lời: "Đánh cược 100 điểm cống hiến học viện, chúng ta quét rác cũng có điểm cống hiến đó nha!"
Tạ Giải cười hì hì, "Đại thúc, ngươi đây là muốn tặng không điểm cống hiến cho ta sao? Ta thấy ngươi quét rác cũng không dễ dàng gì, hay là thôi đi."
Người trung niên khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi? Ta là muốn từ trên người ngươi thắng chút điểm cống hiến để ăn điểm tâm. Không nghĩ tới ngươi ngay cả chút lá gan ấy cũng đều không có."
Tạ Giải vẫn còn có chút tâm tính háo thắng của thiếu niên, hơn nữa đối phương còn đánh cược ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất, đứng tại chỗ bất động để hắn cướp chổi, chuyện này quả thật là quá đơn giản.
"Được, đánh cuộc!" Vừa nói, thân hình hắn lóe lên, cũng đã đến trước mặt người trung niên, một cái như đã bắt được lấy cây chổi trong tay hắn.
Sinh hoạt với Đường Vũ Lân lâu như vậy, về phương diện chơi xấu, ít nhiều cũng học được một chút.
"Ai ui." Người trung niên kinh hô một tiếng, khẽ buông tay, cây chổi rơi xuống, cứ như là sợ rồi vậy. Nhưng tay Tạ Giải lại chộp vào chỗ trống.
Chổi rơi xuống mũi chân người trung niên, Tạ Giải vừa nhấc chân định đạp xuống, đồng thời xoay người lại tóm lấy.
Người trung niên quay người lại, chổi cứ như dính ở trên chân của hắn ta vậy, bỗng dưng lướt ngang. Động tác của Tạ Giải lần thứ hai thất bại.
"Ồ!" Tạ Giải không khỏi hơi kinh ngạc, từ hai lần này liền có thể phán đoán ra, người trung niên này quyết không phải người bình thường. Nhưng cũng đồng dạng kích thích lòng háo thắng của hắn. Thân hình lại lóe lên, tốc độ tăng lên gấp đôi, nhanh chóng chộp tới, đồng thời, Võ Hồn của bản thân cũng được phóng thích ra ngoài.
Mũi chân người trung niên vẩy một cái, chổi tới tay, còn hướng về Tạ Giải nhếch miệng nở nụ cười, "Bắt đầu tính giờ nha."
Tạ Giải cũng không lên tiếng, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, thân hình loáng một cái, liền xuất hiện tàn ảnh. Trong lúc nhất thời, rất khó nhìn rõ bản thể chân chính của hắn ở vị trí nào.
Thế nhưng, cây chổi trên tay người trung niên lại cứ như là một vật sống vậy, không ngừng xoay chuyển, bay lượn. Động tác của bản thân Tạ Giải vốn đã rất nhanh, nhưng chổi trong tay người trung niên kia chẳng hiểu bằng cách nào, dùng những góc độ khó mà tin nổi đều tránh thoát được bàn tay của hắn. Phải biết, người trung niên này vẫn đứng bất động tại chỗ, trên căn bản tất cả đều chỉ là động tác từ phần eo trở lên mà thôi!