Long Vương Truyền Thuyết

"Ta không tin!!" Tạ Giải hú lên đầy quái dị, hơi lắc người, hồn kỹ thứ ba được phóng thích, trực tiếp phân thêm một đạo phân thân, một trước một sau, biến thành bốn cánh tay, chộp thẳng về người trung niên kia.
Người trung niên cười híp mắt nhìn hắn, thân thể nhẹ nhàng đung đưa, nhìn qua biên độ không lớn. Nhưng mà, mỗi một lần Tạ Giải chộp tới, tay đều xuyên qua ông ta, lưu lại tàn ảnh, cũng không cách nào chạm vào được cây chổi.
Trong lúc nhất thời, ngay vị trí cạnh Linh Băng Quảng Trường này, bóng người tầng tầng, hai người triển khai một cuộc tranh tài không công bằng chút nào này.
Tạ Giải dùng hết khả năng, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, bản thể và phân thân lại càng được khống chế đến mức lô hỏa thuần thanh, phối hợp ăn ý với nhau. Nhưng cây chổi này lại cứ như một sinh vật sống vậy, tùy theo tốc độ của Tạ Giải mà tăng tốc. Bất luận hắn đưa ra phán đoán xảo diệu như thế nào, vung tới vung lui, nhưng thủy chung vẫn không thể bắt được.
Lúc này Tạ Giải đã ý thức được đối thủ trước mặt mình không bình thường, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn chịu thua. Chưa đến thời khắc cuối cùng, sao biết được rằng mình không có cơ hội đây?
"Đến lúc đó rồi!"
"Chạch" một tiếng, cây chổi gõ thẳng lên đầu của bản thể và phân thân Tạ Giải, mỗi tên một cú đau điếng. Tạ Giải bị đau, cũng theo đó ngừng lại.
Hắn rõ ràng hơi thở dốc. Vừa nãy đã xuất toàn lực ứng phó, tiêu hao đối với hắn thực sự không nhỏ.
"Mới vừa rồi bị ai ném ra à?" Người trung niên không hề vội vã thu “tiền” thắng cược, ngược lại còn hỏi thăm một câu hỏi.
Biểu hiện trên mặt Tạ Giải cứng đờ, không hé răng. Nói thật, trong lòng hắn thật sự có chút không phục. Rất nhiều lần vừa nãy, người ta cũng suýt nữa đã bắt được cây chổi rồi đấy!!
"Mặc kệ là bị ai ném ra, tài nghệ không bằng người là điều khẳng định. Với tốc độ này của ngươi, ở trong những người bạn đồng lứa vẫn tính là tàm tạm. Nhưng mà về phương diện của triển khai kỹ xảo vẫn còn có khiếm khuyết, tiếp đó chính là còn chưa đủ nhanh. Thân pháp ngươi cũng được, nhưng tốc độ xuất thủ không đủ. Ra tay chậm, mang ý nghĩa khả năng lấy mạng kẻ địch của ngươi sẽ rất thấp, đồng thời, cũng mang ý nghĩa lực công kích của ngươi không đủ. Thân là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, lực công kích kỳ thực còn quan trọng hơn cả tốc độ, ngươi có biết không?"
Người trung niên cười híp mắt, hướng về Tạ Giải nói.
Tạ Giải không phục nói: "Mẫn Công, Mẫn Công! Mẫn ở trước Công, làm sao lại có thể là công kích quan trọng hơn được chứ?"

Người trung niên nói: "Bởi vì công kích là căn bản của tất cả mà! Tốc độ của ngươi nhanh hơn, cùng đọ sức với đối thủ, nhưng không gây được bao nhiêu ảnh hưởng tới đối thủ, có ích lợi gì? Hiện tại có Cơ Giáp, có Đấu Khải, thứ nào không phải có sức phòng ngự kinh người? Công kích không đủ, ngươi chỉ là Mẫn, không phải Công. Cầm chủy thủ của ngươi giơ lên."
Bởi vì phóng thích Võ Hồn, vì lẽ đó trong tay Tạ Giải còn nắm Quang Long Chủy, trước đó chỉ là cướp giật một cây chổi, hắn cũng không hề sử dụng chủy thủ.
Tạ Giải theo bản năng cầm Quang Long Chủy nhấc lên. Đúng lúc này, người trung niên đột nhiên động.
Tạ Giải chỉ cảm thấy trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, Quang Long Chủy trong tay khẽ lắc lư, sau một khắc, bả vai liền truyền đến một cảm giác đau nhói.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giật mình há to miệng.
Đó là một sợi tóc, một sợi tóc căng ra đến mức thẳng tắp. Tóc đâm thủng Quang Long Chủy của hắn, đâm vào bả vai hắn.
Này, làm sao có thể có chuyện đó? Đó chỉ là một sợi tóc thôi đấy!
Nhưng mà, sự thực đặt ở trước mắt, sợi tóc căng cứng kia dần dần mềm lại, rồi hạ xuống, Quang Long Chủy của Tạ Giải chỉ hơi động, sợi tóc liền bị hồn lực phá hủy thành bột mịn.
Cảm giác đau nhói trên bả vai như cũ vẫn còn, tất cả những thứ mới vừa rồi này, lại khiến cho hắn cảm thấy khó mà tin nổi.
"Lực công kích có quan hệ với tốc độ, cũng có quan hệ với sức mạnh. Khi tốc độ của ngươi đạt tới trình độ nhất định, giúp sức mạnh của ngươi có thể ngưng tụ vào một điểm, như vậy, lực công kích của ngươi liền có thể tăng lên một tầng thứ mới. Tiểu tử, con đường ngươi phải đi còn rất dài."
Vẻ không phục trong mắt Tạ Giải đã biến mất rồi, thay vào đó chính là sự cuồng nhiệt.
"Ngài…ngài có thể dạy ta sao?"
Người trung niên nhún nhún vai, "Trước tiên cầm tiền đặt cược thanh toán đã, ta sẽ cân nhắc một chút."

"Vâng." Tạ Giải không chút do dự lấy thẻ lưu điểm cống hiến học viện của mình ra, chuyển cho người trung niên 100 điểm cống hiến.
"Nếu như ngươi đã trở lại học viện sớm, sáng sớm ngày mai, tới nơi này chờ ta đi."
"Vâng. Ta tên là Tạ Giải, còn chưa biết ngài xưng hô như thế nào?" Tạ Giải hỏi.
Người trung niên cười nói: "Ta tên Lương Hiểu Vũ, ngươi gọi ta là Lương ca được rồi. Ta có một biệt danh, gọi là: Sơn Tây Tiểu Lê Minh. Lý do là vì nhà ta ở một ngọn núi lớn ở phía Tây. Từ nhỏ, thôn của chúng ta có một anh chàng soái ca đặc biệt đẹp trai, sau đó đi tới thị thành, trở thành một đại danh ca nổi tiếng. Người trong thôn đều nói hình dáng của ta giống hắn. Biệt hiệu này ta dùng từ xưa tới giờ quen rồi."
Khóe miệng Tạ Giải co giật một thoáng, "Lương ca, thẳng thắn mà nói, huynh đối với hai chữ Soái ca còn hơi lệch lệch một chút."
Lương Hiểu Vũ cười toe toét nói: "Còn không phải chỉ là thiếu một chút thôi sao?"
Tạ Giải liếc mắt nhìn đỉnh đầu Lương Hiểu Vũ một cái, có chút cảm khái nói: "Còn nữa Lương ca à, lần sau đừng dùng màu tóc lừa người, ta thấy mình cũng không mấy giàu có để bị lừa thế này đâu!"
Lương Hiểu Vũ: "... đáng đời ngươi bị người ta ném ra!"
...
Chỗ Đường Vũ Lân ăn cơm, chính là tiệm mì cay mà Từ Lạp Trí dẫn hắn đi ăn, hắn rất thích ăn mì, đặc biệt là loại có thịt.
Mười mấy tô lớn cho vào bụng, toàn thân thư thái. Ngẫm lại chuyện của Tạ Giải cùng Nguyên Ân Dạ Huy, Đường Vũ Lân không khỏi có chút bật cười, hai người bọn họ cũng thật là có duyên phận đấy!
Không quản bọn họ nữa, để bọn họ tự mình giải quyết là được rồi.

Tuy rằng có lúc vận may của Tạ Giải không tốt lắm, nhưng năng lực giải quyết vấn đề vẫn là không tệ, khu túc xá chỉ còn có hai người bọn họ, hẳn là việc hóa giải mâu thuẫn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Lấy Hồn Đạo Bộ Đàm của mình ra, Đường Vũ Lân nhấn số điện thoại của Vũ Trường Không.
"Trở về rồi?" Thanh âm lành lạnh của Vũ Trường Không dù cho là có Hồn Đạo Bộ Đàm ngăn cách, đều có thể làm cho người ta trong nháy mắt có cảm giác tỉnh táo lại.
"Vâng, lão sư, em đã trở về. Thầy xem, lúc nào em có thể đi Nội viện bên kia tìm thầy?" Đường Vũ Lân hỏi.
Từ lúc nghỉ đến hiện tại, đã một nửa thời gian trôi qua thật mau.
Vũ Trường Không nói: "Ngươi chờ một lúc liền đến đi. Trực tiếp vào Nội viện, ta sẽ giúp ngươi chào hỏi."
"Vâng."
Đường Vũ Lân không dám thất lễ, thanh toán tiền, rời khỏi quán liền nhắm thẳng đến Nội viện của Sử Lai Khắc học viện mà đi.
Hắn thật sự có cảm giác có chút nóng lòng muốn thử, huyết mạch của chính mình lại tăng lên, hơn nữa, còn thu được Huyết Thống Hồn Hoàn thứ hai, thứ này sẽ mang lại cho mình thêm hồn kỹ gì, hắn vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.
Đối với chuyện này, hắn tràn ngập hưng phấn cùng chờ mong. Nếu như là một năng lực viễn công, liền không còn gì tốt hơn.
Trước cửa Nội viện là một mảnh thanh tịnh. Nhìn vào bên trong, quang đãng vắng vẻ. Phía trước đại môn, cũng không hề có một ai thủ hộ ở đây. Nhìn qua, tựa hồ ai cũng có thể dễ như ăn cháo tiến vào Nội viện vậy.
Nhưng Đường Vũ Lân lại hiểu rất rõ ràng, nếu như thật sự có người nghĩ như thế, vậy coi như là mười phần sai. Nơi này, đối với với người mình có thể nói là Thánh Địa, nhưng đối với kẻ địch, chính là đầm rồng hang hổ.
Không biết Mặc Lam tỷ thế nào rồi? Đã tỉnh hay chưa? Khả năng trị liệu Thánh Linh Đấu La thật là cường đại!
Một ngày nào đó, mình cũng có thể đạt đến cấp bậc kia là tốt rồi. Trong đầu của hắn còn lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc về tình cảnh ngày hôm đó, khi mình nhìn thấy Hồn Hoàn 6 đen, 3 đỏ trên người Thánh Linh Đấu La. Đúng là quá sức làm cho người ta chấn động! So với Thánh Linh Đấu La, ba cái Hồn Hoàn màu tím nho nhỏ của mình, thực sự chẳng là cái thá gì cả!
Đi vào Nội viện, không khí trở nên càng thêm thanh tân. Không khí tươi mát phả vào mặt, làm cho người ta có một loại cảm giác thư thái dị thường.

Thật thích nơi này! Bầu không khi ướt át, đó là Hải Thần Hồ.
Đường Vũ Lân đi men theo con đường hướng vào phía trong, vòng qua những pho tượng trước mặt đại diện cho những vị tiền bối của Sử Lai Khắc học viện, đi tới ven Hải Thần Hồ.
Hải Thần Hồ sóng nước lấp loáng, hồ nước trong suốt, nhìn xuống thấy đáy. Xa xa, một ít thủy sinh vật trôi nổi ở trên mặt hồ, dập dờn khí tức sinh mệnh.
Đường Vũ Lân vừa muốn lấy ra Hồn Đạo Bộ Đàm quay số cho Vũ Trường Không, lại nhìn thấy, trên Hải Thần Đảo giữa Hải Thần Hồ, một chiếc thuyền nhỏ lướt sóng đi tới.
Thuyền nhỏ tốc độ không nhanh, Vũ Trường Không một bộ bạch y đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp ở sau lưng. Trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, gió thổi nhè nhẹ, khác nào một tiên nhân chốn phàm trần.
Vũ lão sư rất đẹp trai! Mặc đồ trắng vẫn đẹp trai.
Đường Vũ Lân không khỏi âm thầm suýt xoa. Chờ mình sau này lớn lên, cũng học theo mặc đồ trắng! Hiện tại đồng phục học viện chẳng hiểu sao lại có màu xanh lục, thật là…hic hic!
Thuyền nhỏ tới gần, rất tự nhiên vẽ ra một đường vòng cung, nằm ngang ở trước mặt Đường Vũ Lân.
"Lên thuyền." Vũ Trường Không thời điểm có thể không phí lời, tuyệt đối không nói nhiều.
Đường Vũ Lân lên thuyền, gợn sóng hồn lực truyền đến, thuyền nhỏ một cách tự nhiên hướng về phương hướng Hải Thần Đảo lướt tới.
"Chuyện của ngươi ở trên Hồn Đạo Hỏa Xa ta có nghe nói. Đụng phải Tà Hồn Sư?" Vũ Trường Không hỏi.
"Dạ, vâng!" Đường Vũ Lân trả lời.
Vũ Trường Không nói: "Năng lực của Tà Hồn Sư vô cùng tà ác, so với Hồn Sư bình thường tuyệt nhiên không giống. Sau này gặp lại, nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, ngươi có khả năng đã bị tổ chức Tà Hồn Sư ẩn núp trong bóng tối này để ý. Tốt nhất không nên rời khỏi học viện, sau này có đi đâu, trước tiên phải nói với ta."
Đường Vũ Lân gật gật đầu, "Vũ lão sư, em nhất định sẽ nỗ lực trở nên cường đại, khi đó sẽ không còn phải sợ Tà Hồn Sư nữa." Vừa nhắc tới Tà Hồn Sư, trong lòng hắn lập tức có lửa giận bốc lên. Những tên khốn xem mạng người như cỏ rác, thật là khốn kiếp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận