"Uỳnh!!" Diệp Ngộ mang theo khí thế lừng lẫy, hỏa diễm màu xanh thẳm xung kích thẳng tới.
Sau một khắc, các học viên lớp năm ba liền cảm thấy mắt hoa mày choáng. Một cái tát! U Minh Bạch Hổ chỉ mạnh mẽ đánh ra một cái tát, Diệp Ngộ đã trực tiếp bị đánh bay.
Có thể thấy rõ ràng, hai chân trước của U Minh Bạch Hổ đã được giáp trụ bao phủ hoàn toàn, thật bất ngờ chính là 4 khối Đấu Khải kia của Vũ Ti Đóa. Đấu Khải lại trực tiếp có tác dụng với cả Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, quả thật là bọn họ đã dành đủ tâm huyết!
Chênh lệch giữa hai bên, trong nháy mắt đã bị Võ Hồn Dung Hợp Kỹ vượt qua. Diệp Ngộ bị một tát này đập thất điên bát đảo, 8 khối Đấu Khải màu xanh lam trên người tỏa sáng, phóng thích một lồng ánh sáng, mới miễn cưỡng bảo vệ hắn không bị thương thật sự. Nhưng mặt hắn cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Thật mạnh!
Đây tuyệt đối là một tu vi vượt qua Ngũ Hoàn Hồn Vương phổ thông! Không hổ là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ.
U Minh Bạch Hổ tao nhã bước ra một bước trên không trung, một lần nữa công thẳng về phía Diệp Ngộ.
Diệp Ngộ không dám liều, tiếp tục quay đầu… bỏ chạy.
Vấn đề lớn nhất của Võ Hồn Dung Hợp Kỹ chính là kéo dài thời gian. Dựa vào tốc độ siêu cao bỏ chạy, không để cho U Minh Bạch Hổ đuổi theo kịp, đây là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Thế nhưng, ở trạng thái U Minh Bạch Hổ, tốc độ của Vũ Ti Đóa so với U Minh Linh Miêu phải tăng lên gấp đôi. Quan trọng hơn chính là, thông qua chiến đấu lúc trước, phương thức tác chiến của Diệp Ngộ tuy là mạnh mẽ, nhưng tương tự cũng đã lộ ra chỗ yếu kém, chính là quỹ tích! Chỉ toàn chạy theo đường thẳng hoặc vòng cung cố định!
Bên trong quá trình lao nhanh, không cách nào thay đổi được quỹ tích.
Vũ Ti Đóa đã sớm phát hiện, ở trong quá trình lao nhanh, Diệp Ngộ chỉ có thể tiếp tục chạy theo phương hướng đã định sẵn, hoặc điều chỉnh rất nhỏ, mà không thể thực sự chuyển hướng, độ linh hoạt có thể nói là con số âm.
Đây là cái giá để đánh đổi lấy tốc độ siêu cao.
Lúc trước, bất luận là nàng nằm ở trạng thái Bạch Hổ hay là U Minh Linh Miêu, dù biết rõ đối phương có điểm yếu này, nhưng tốc độ lại theo không kịp, không cách nào tận dụng được. Nhưng hiện tại, lại là một chuyện khác!
U Minh Bạch Hổ trong nháy mắt trở mình, lắc người phóng thẳng về một phương hướng khác. Mà phương hướng này, chính là nơi mà quỹ tích của Diệp Ngộ nếu muốn tiến lên tất nhiên phải đi qua.
Chặn giết!
Có thể trở thành một vị có tên trong tốp 10 của Thiêu Niên Thiên Tài Bảng, Vũ Ti Đóa không chỉ có thực lực cá nhân mạnh, mà ngộ tính trên phương diện chiến đấu cũng tuyệt đối không kém. Hào quang của nàng trong lớp năm nhất, coi như là Đường Vũ Lân cũng không thể hoàn toàn che khuất. Luận về sức chiến đấu cá nhân, nàng trước sau vẫn đứng hàng đầu.
Thời điểm Diệp Ngộ mắt thấy U Minh Bạch Hổ xuất hiện ở phương hướng mà mình ắt phải chạy tới, hắn đã biết ngay chính mình gặp phiền phức rồi. Cắn răng một cái, 8 khối Đấu Khải trên người tất cả đều dâng lên hỏa diễm màu xanh thẳm. Thân thể hắn nhảy lên, cả người cuộn thành một đoàn, mang theo lừng lững hỏa diễm và vòng bảo vệ của Đấu Khải, hung hãn va vào U Minh Bạch Hổ ở phía trước.
Đáng tiếc, ở thời điểm hắn cuộn người lại, hắn không thể thấy được, U Minh Bạch Hổ, đã thiêu đốt rồi!
Một tầng quang diễm vặn vẹo không cách nào phân biệt được màu sắc bốc lên từ trên người U Minh Bạch Hổ, thân thể của nó trong nháy mắt liền trở nên càng thêm hư huyễn. Nhưng dưới ảnh hưởng của tầng quang diễm kia, hai con mắt của U Minh Bạch Hổ lại trở nên sáng sủa dị thường.
"Ầm…!!!"
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp lôi đài. Thân thể cao lớn của U Minh Bạch Hổ hầu như là trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành vô số lưu quang, một lần nữa hội tụ trở lại thành Vũ Ti Đóa, bay ngược ra sau.
Nhưng đối thủ của nàng lại càng thêm không thể tả, lồng ánh sáng trên người Diệp Ngộ bị phá nát, cả người bắn ra ngoài cứ như đạn pháo, đập thẳng vào vòng phòng hộ của Luận Bàn Lôi, đàn hồi ngược trở lại, mạnh mẽ đập xuống đất. Bất tỉnh!
Vũ Ti Đóa sắc mặt tái nhợt, quỳ một gối xuống trên đất, hô hấp dồn dập. Thân thể đều hơi run rẩy. Một đòn vừa rồi, nàng không tiếc thiêu đốt sức mạnh của U Minh Bạch Hổ, để thu được lực chiến đấu mạnh hơn trong khoảnh khắc. Nàng có thể cảm giác được, chính mình hẳn là thành công.
Hai đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, phân biệt rơi vào trên người nàng và Diệp Ngộ.
Vũ Ti Đóa thấy được một cảm giác ấm áp trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cảm giác suy yếu mãnh liệt lúc trước nhất thời khôi phục lại nhanh chóng. Thậm chí ngay cả sự phản phệ do Võ Hồn Dung Hợp Kỹ mang lại cũng được hạ thấp trên diện rộng.
"Phù…!!" Thở dài một hơi, nàng chậm rãi đứng lên.
Một bên khác, ở dưới bạch quang chiếu rọi, mãi đầy đủ mấy phút sau, Diệp Ngộ mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, yếu ớt từ trên mặt đất bò lên.
8 khối Đấu Khải trên người hắn, ánh sáng rõ ràng có chút lờ mờ, mặt mày hắn xám xịt, nơi khóe miệng còn mang theo một vệt máu. Đúng vậy, dù cho là được 8 khối Đấu Khải bảo vệ, hắn vẫn như trước bị thương.
"Lớp năm nhất, Vũ Ti Đóa, thắng!" Thái lão nhìn song phương, đưa ra kết quả cuối cùng.
Cuộc tranh tài này kỳ thực là lưỡng bại câu thương. Diệp Ngộ với 8 khối Đấu Khải, tuy rằng trong nháy mắt đó bị đánh đến hôn mê, nhưng trên thực tế, Vũ Ti Đóa cũng không có sức tái chiến. Nhưng thi đấu chính là thi đấu, Vũ Ti Đóa ít nhất đã không bị hôn mê. Thắng hiểm!
Khuôn mặt Diệp Ngộ rõ ràng có chút co giật, ở dưới Thánh Quang của Thánh Linh Đấu La chiếu rọi, thương thế bên trong cơ thể hắn cấp tốc khỏi hẳn, thể lực cũng khôi phục nhanh chóng. Hắn có chút cười khổ, hướng về phía Vũ Ti Đóa đưa ngón tay cái lên, ảo não đi xuống dưới đài.
Vũ Ti Đóa chau mày.
Kỳ thực, đối phương thật sự không hẳn là thua. Nếu như cho mọi người có đủ thời gian hồi phục, dưới tình huống giao đấu sinh tử, người thua nhất định là mình.
Thánh Quang của Thánh Linh Đấu La có thể trị liệu thương thế, khôi phục thể lực, nhưng lại không thể giải quyết được sự phản phệ do Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của nàng mang lại. Nàng không thể lại triển khai U Minh Bạch Hổ thêm một lần nữa, mà Diệp Ngộ được trị liệu, chỉ cần hồi phục một chút, lại còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Chính mình còn chưa đủ mạnh, còn phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa mới được!
Nhưng Vũ Ti Đóa cũng tin tưởng, chỉ cần cho mình đầy đủ thời gian, lại thêm một hai năm, Diệp Ngộ dù như thế nào cũng không thể là đối thủ của mình. Xem ra, thật sự phải tìm kiếm cho Võ Hồn Bạch Hổ một cái Đệ Nhị Hồn Linh thích hợp. Cũng giống như là Nguyên Ân Dạ Huy vậy!
Trong lúc vô tình, nàng đã đem Nguyên Ân Dạ Huy xem như mục tiêu của chính mình.
Hai trận thắng liên tiếp! Liên quân lớp năm nhất – năm hai, thắng hai trận liên tiếp!
Các học viên lớp năm ba cũng đã không lên tiếng, còn lớp năm nhất, năm hai bên này đã ngập tràn trong một biển người vui sướng.
Mỗi một lớp kém nhau 3 tuổi đó nha! Ở dưới tình huống như vậy, bọn họ vẫn có thể lấy được 2 điểm. Trên thực tế, trận giao lưu này bọn họ đã thắng được sự tôn trọng.
Thánh Linh Đấu La thu hồi Thánh Quang, không khỏi khẽ vuốt cằm, "Thiên phú của bọn nhỏ khóa này thực sự là cao siêu, hai học viên có Song Sinh Võ Hồn, mỗi người có đặc điểm riêng, tương lai đều có tiềm năng vô hạn. Bất quá, làm sao lại không thấy Đường Vũ Lân ra sân vậy?" Ấn tượng của nàng đối với Đường Vũ Lân vẫn là vô cùng sâu sắc.
Ngồi ở phía sau nàng, Xích Long Đấu La Trọc Thế nói: "Vũ Lân hẳn là sẽ bắt cặp với Cổ Nguyệt, đợi xuất chiến ở trận đấu đôi, sau đó tham gia vào trận đoàn chiến."
Nhã Lỵ hơi kinh ngạc nói: "Vậy trận đấu đơn cuối cùng, liên quân lớp năm nhất – năm hai sẽ phái ai ra sân? Tên tiểu tử của Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc kia sao?"
"Thật giống như không phải! Là Diệp Tinh Lan vốn từ Nội viện đi ra ngoài."
"Tinh Lan? Là nha đầu này sao? Vừa vặn để ta nhìn xem, con bé hiện tại đã đạt đến trình độ gì rồi?"
Sắc mặt Tống Lâm có chút khó coi, nhưng cô cũng không thể hà trách Diệp Ngộ được. Thua 2 trận đầu, thật sự không phải là vì học viên của mình không nỗ lực, hay là vì đối phương gặp được may mắn. Nói đi nói lại, vẫn đúng là có chênh lệch về mặt thực lực.
Cách biệt chí ít 5 tuổi, vậy mà còn có thể chiến thắng được học viên của mình. Nguyên Ân Dạ Huy và Vũ Ti Đóa chắc chắn trong tương lai sẽ có thể tiến vào Nội viện, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành nhân vật thủ lĩnh tương lai của Nội viện. Nhưng cô vẫn như trước không phục. Lớp năm ba nếu như thất bại bởi lớp dưới, chuyện này quả thật là quá mất mặt!
"Mặc Giác!" Trong mắt Tống Lâm ánh lên ánh sáng.
"Em hiểu rồi! Tống lão sư, ngài yên tâm, trận thứ ba, tất thắng!" Mặc Giác không biết từ lúc nào đã đi tới bên người Tống Lâm, đầy kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Sắc mặt Tống Lâm thoáng hòa hoãn lại mấy phần, "Không chỉ phải thắng chỉ mỗi trận này, mà mỗi một trận đấu tiếp theo, chúng ta đều không thể sai sót. Đã đến lúc phải bảo vệ vinh quang của lớp năm ba rồi!"
Âm thanh của cô rất bình tĩnh, nhưng các học viên của cô ở bên cạnh bỗng cảm thấy phấn chấn. Đúng vậy, các ngươi có thiên phú ưu tú thì đã làm sao? Hiện tại, chính là thiên hạ của lớp năm ba!
Mặc Giác không hề nhảy lên đài thi đấu, mà lại thong thả từng bước một, bước lên bậc thang đi tới.
"Mặc Giác, là Mặc Giác muốn ra tay rồi! Xem kìa, là Mặc Giác!"
Dưới đài, học viên các lớp nhất thời vang lên một loạt tiếng xôn xao.