Long Vương Truyền Thuyết

Quốc lễ là không thể chịu ảnh hưởng, Đường Vũ Lân thu hồi Võ Hồn, bị dẫn đi xuống, Vũ Trường Không cũng đi theo.
"Cái gì? Ngủ, nằm mơ?" Thời điểm cung phụng hoàng thất nghe được lý do này của Đường Vũ Lân, cũng thiếu chút nữa giật nảy mình. Đây chính là quốc lễ, nếu như Đường Vũ Lân là người của Tinh La đế quốc, chắc chắn sẽ phải gánh chịu tội danh đại bất kính trước đã.
Đường Vũ Lân cúi đầu, hiện tại hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào mới được nữa. Nếu như hết sức cường điệu là có người ghé vào lỗ tai hắn hô câu nói kia, vậy lúc đó bên người hắn cũng chỉ có Cổ Nguyệt, một bên khác là Từ Lạp Trí. Chẳng phải là muốn đẩy Cổ Nguyệt dính vào vũng lầy này sao?
Nhìn dáng vẻ biết vâng lời kia của hắn, cung phụng hoàng thất cũng không còn gì để nói.
Chuyện này nên xử lý như thế nào, cũng thật là không có tiền lệ mà!
Vũ Trường Không đứng ở bên cạnh, cũng cạn lời luôn rồi.
Chính vào lúc này, một tên người hầu mặc hoa phục hoàng thất đi tới, thấp giọng nói vài câu gì đó ở bên tai cung phụng hoàng thất.
Cung phụng hoàng thất gật gật đầu, sắc mặt cũng thuận theo đó thanh tĩnh lại.
"Bệ hạ nhân từ, biết tình huống của ngươi đặc thù, nể tình hữu hảo hai nước, chuyện lần này coi như xong. Lần tới chú ý! Các ngươi đi tham gia tiệc rượu đi." Cung phụng hoàng thất đưa ra kết luận cuối cùng.
Liền như thế quên đi? Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm, thậm chí ngay cả Vũ Trường Không ở bên cạnh cũng là hơi sững sờ.
Dù sao liên quan đến quốc uy, không nghĩ tới phương diện Tinh La đế quốc lại dễ nói chuyện như vậy.
Hoàng cung Tinh La đế quốc.

"Hồ đồ!" Đái Thiên Linh tức giận nhìn con gái trước mặt, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Trường hợp nào con cũng dám hồ đồ! May là không có xảy ra việc gì, vạn nhất gây nên hỗn loạn song phương? Dẫn đến tranh chấp của hai nước thì làm sao bây giờ?"
"Phụ hoàng con sai rồi, sau này cũng không dám nữa." Đái Vân Nhi cúi đầu, đầy vâng lời thành thật nhận lỗi.
Đái Thiên Linh có 17 con trai, nhưng chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ đến lớn rất là sủng ái. Đái Vân Nhi nhí nha nhí nhảnh, nhưng lại biết làm cho hắn hài lòng nhất. Ở trong lòng hắn, con gái là hòn ngọc quý trên tay chân chính đấy!
"Lời này của con từ nhỏ đến lớn ta đã nghe đến lỗ tai muốn đóng kén rồi, lại còn không dám nữa? Tháng trước là ai đem tóc của Trân Phi nhuộm thành nửa đen nửa trắng? Còn có tháng trước nữa..., Không được, không thể cứ như thế quên đi."
Đái Vân Nhi vả miệng mình một cái, vành mắt nhất thời đỏ lên, "Phụ hoàng, cha không yêu con sao?"
Từ khi Đái Thiên Linh đăng cơ tới nay, được ca tụng là một đời hùng chủ, chăm lo việc nước, dẫn dắt đế quốc phát triển nhanh chóng. Tổ chức khủng bố đối nghịch Lục Khô Lâu với mấy trăm năm lịch sử bị áp chế không thở nổi, đã bắt đầu dần dần có xu hướng suy vong. Nhưng mà, bất luận hắn giỏi giang thế nào về mặt triều chính, đối mặt với đứa con gái duy nhất này, vậy mà không cách nào giữ nổi uy nghiêm của một người quân vương cũng như phụ thân.
Lại như một chiêu của Đái Vân Nhi trước mắt này, tuyệt đối là bách phát bách trúng.
"Đừng khóc, đừng khóc." Đái Thiên Linh vỗ vỗ cái trán, "Thật không có cách nào bắt ngươi tiểu nha đầu này. Con quả thực chính là khắc tinh của ta được trời cao phái xuống. Được rồi, được rồi, không phạt con là được. Bất quá, con cũng phải bảo đảm, không được phép gây sự cho ta. Đặc biệt là sự việc làm ảnh hưởng đến quốc thể. Nếu không thì, phụ hoàng có thể sẽ cho con cấm túc không ra khỏi cửa."
"Phụ hoàng là tốt nhất!" Đái Vân Nhi đột nhiên vồ tới, ôm lấy cái cổ phụ thân, dùng sức hôn lên hai cái ở trên mặt Đái Thiên Linh, nào còn có nửa điểm dáng dấp rưng rưng muốn khóc lúc trước?
Đái Thiên Linh mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng ngay cả nửa điểm tức giận cũng giận không nổi.

"Phụ hoàng, ngày hôm nay tên kia chơi thật vui à nha." Đái Vân Nhi thấp giọng cười khẽ.
Đái Thiên Linh nghiêm sắc mặt, "Chơi vui cái gì?"
Đái Vân Nhi đáp: "Kỳ thực cũng không thể trách con trêu đùa hắn được! Ai bảo hắn ngủ ở trong điển lễ trọng yếu như vậy. Đây là không tôn kính đối với Tinh La đế quốc chúng ta, để hắn xấu mặt cũng là đáng đời, cha nói có đúng hay không? Bất quá hắn thật là lợi hại, ngay cả đứng cũng có thể ngủ, khi nào rảnh còn cũng phải thử một chút xem."
"Con đủ rồi đó! Coi như hắn ngủ là không đúng, cũng là khách mời đường xa mà đến. Con trêu người ta như vậy, mặt mũi sứ đoàn Đấu La Đại Lục biết để vào đâu." Đái Thiên Linh không vui nói.
Đái Vân Nhi nói: "Trước đó con gặp hắn ở trên đường. Không ngờ tới hắn là người của Đấu La Đại Lục. Bất quá, phụ hoàng, hắn thật giống như có dáng vẻ rất lợi hại, Võ Hồn lúc đó hắn thả ra là cái gì? Cha nhìn ra rồi sao? Con nhìn kỹ một chút, nhưng lại không nhận ra được đây."
Tuy rằng Đái Vân Nhi nghịch ngợm, nhưng nàng lại cũng có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, thời điểm 6 tuổi thức tỉnh Võ Hồn đã là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. Năm nay nàng bất quá mới 15 tuổi, hồn lực tu vi đã đạt đến tứ hoàn. Là thiên tài ưu tú nhất của hoàng thất, đây cũng là nguyên nhân Đái Thiên Linh thương yêu nàng.
Trong âm thầm, Đái Thiên Linh đã không chỉ nói một lần, nếu như Vân Nhi là nam tử, thật là tốt biết bao.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu mà hắn có thể chịu đựng được sự nhí nha nhí nhảnh của con gái.
Đái Thiên Linh híp hai mắt lại, "Lúc đó ta không nhìn kỹ liền bị thị vệ chặn lại rồi. Võ Hồn của tiểu tử Đấu La Đại Lục kia là cái gì?"
Đái Vân Nhi nói: "Thật giống là từng con Giao Long màu lam sậm vậy, nhưng không có đầu rồng, lại có chút tựa tựa như là dây leo, nhưng bên trong có kết cấu tự như cột sống vậy. Vì lẽ đó đặc biệt kỳ quái, con liền không nhận ra được. Nhưng con thấy rõ Hồn Hoàn của hắn. Hắn có bốn cái Hồn Hoàn, 3 tím 1 đen."

Đái Thiên Linh kinh ngạc nhìn con gái, nói: "Vậy thì há không phải là giống như con?"
Đái Vân Nhi nói: "Tuổi tác hắn nhìn qua cũng không kém con bao nhiêu đâu. Người của Đấu La Đại Lục đều lợi hại như vậy sao?"
Đái Thiên Linh suy tư nói: "Xem ra, tên tiểu tử kia rất có khả năng là đến từ chính Sử Lai Khắc học viện."
Ánh mắt Đái Vân Nhi sáng lên, "Sử Lai Khắc học viện? Chính là Sử Lai Khắc học viện mà cha đã nói, cái học viện hết sức quan trọng ở trên Đấu La Đại Lục, nắm giữ hết thảy những người mạnh nhất đương đại trong thiên hạ hiện nay sao? Học viện Quái Vật của chúng là cũng là rập khuôn theo lý luận lúc trước của Sử Lai Khắc bọn họ?"
Đái Thiên Linh gật gật đầu, "Trong sứ đoàn Đấu La Đại Lục tới đây hôm nay, chúng ta cố ý mời tinh anh Sử Lai Khắc học viện tới tham gia. Hơn nữa, Tư Mã Lam Tiêu đã cùng phương diện Sử Lai Khắc học viện bàn bạc xong xuôi, bọn họ sẽ tham gia giải thi đấu Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cấp Cao Toàn Đại Lục sắp được cử hành, đến thời điểm đó cũng có thể để cho chúng ta xem, năng lực của Đấu La Đại Lục. Lần này đoàn đội tinh anh Đấu La Đại Lục phái tới tuổi tác bình quân 15 tuổi, thành viên lớn nhất cũng chỉ là 16 tuổi. Giải thi đấu của chúng ta quy định, độ tuổi lớn nhất được tham gia là 20 tuổi. Vì lẽ đó, đây cũng là cơ hội tốt để kiểm nghiệm Hồn Sư thế hệ tuổi trẻ của quốc gia chúng ta một cách toàn diện."
Đái Vân Nhi nhảy nhót nói: "Vậy thì quá tốt rồi, đến thời điểm con sẽ đi gặp bọn họ, liền không tin Quái Vật học viện chúng ta không sánh được với Sử Lai Khắc học viện gì gì đó."
Đái Thiên Linh sủng nịch xoa xoa đầu con gái, "Không thể bất cẩn. Sử Lai Khắc học viện thành danh mấy chục ngàn năm, gốc gác thâm sâu, ở trên ba mảnh đại lục là có một không hai. Chúng ta hiểu rõ rất nhiều về Sử Lai Khắc học viện, Hải Thần Các các đời của Sử Lai Khắc học viện đều là nơi tụ tập người mạnh nhất của toàn bộ đại lục. Các đời Sử Lai Khắc Thất Quái, cũng đều là trụ cột vững vàng của giới Hồn Sư Đấu La Đại Lục."
Đái Vân Nhi cười nói: "Phụ hoàng, ngài cũng không nên đề cao chí khí của người khác, diệt đi sự oai phong của chính mình mà."
Đái Thiên Linh nói: "Được rồi, không nói cái này. Chuyện đính hôn, con cân nhắc thế nào rồi?"
Vừa nghe tới đây, Đái Vân Nhi nhất thời mân mê môi đào, "Không muốn, con mới không muốn đính hôn đâu. Người ta còn nhỏ mà, nào có thể người ta còn nhỏ như thế đã muốn người ta đính hôn."
Đái Thiên Linh bất đắc dĩ nói: "Đây là quy củ của hoàng thất, 15 tuổi liền phải định ra việc kết hôn. Cha cũng không nỡ ép con, nhưng quy củ không thể phá. Con có thể kết hôn chậm một chút là được rồi."
"Không muốn, không muốn, không được!" Đái Vân Nhi dùng sức lắc đầu.
Đái Thiên Linh còn muốn nói gì nữa, Đái Vân Nhi đã như chạy nhanh như gió.

"Nha đầu này!" Đái Thiên Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Bệ hạ." Một thiếu phụ mặc cung trang đi vào, có chút bất đắc dĩ nhìn Đái Thiên Linh, nói: "Vân Nhi nha đầu kia vẫn không đáp ứng sao?"
Đái Thiên Linh cười khổ nói: "Chính con gái nàng sinh ra, sao nàng còn không biết?"
Thiếu phụ nói: "Vậy ngài xem...?"
Ánh mắt Đái Thiên Linh ngưng lại, khí tức đế vương uy nghiêm tản ra, "Ta có thương yêu nàng, nàng cũng là thành viên hoàng thất. Quy củ hoàng thất không thể phá, không phải vậy làm sao có thể lãnh tụ mọi người? Dựa theo kế hoạch lúc trước tiến hành sắp xếp, ngày giải thi đấu kết thúc, chính là thời gian công chúa tuyển phò mã."
"Vâng."
Đái Thiên Linh nhìn về phía thê tử, "Mấy ngày nay nàng cũng xem trọng Vân nhi, nha đầu này tính tình hoang dã, biết chúng ta định sắp xếp việc kết hôn của nó, nhất định không dễ khuất phục như vậy. Nói không chừng sẽ bày ra đủ trò để chúng ta xử lý. Nàng chú ý canh chừng con bé."
"Vâng."
...
Đường Vũ Lân đầy vâng lời đi theo sau lưng Vũ Trường Không đi vào phòng khách dạ tiệc hoan nghênh của hoàng thất. Vừa vào cửa, hắn liền mau chóng tìm một cái góc để chui vào. Chuyện ngày hôm nay thực sự là quá mất mặt, hơn nữa, mãi đến tận hiện tại hắn vẫn còn không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Chính mình ngủ ngon thật, nhưng làm sao lại đột nhiên nghe được một tiếng hô kia đây?
Nếu như không phải một tiếng hô kia, làm sao sẽ xảy ra chuyện xấu xí như vậy chứ! Lần này thì hay rồi, bất kể là người bên Tinh La đế quốc hay là người sứ đoàn Đấu La Đại Lục, một thoáng đều nhận biết mình.
Nép vào trong góc, Đường Vũ Lân lặng lẽ chộp lấy hai món đồ ăn nhẹ bắt đầu ăn. Cũng còn tốt, chỉ cần qua dạ tiệc hôm nay, tất cả sẽ là quá khứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận