Ngoại trừ Từ Lạp Trí ra, tất cả mọi người đều tham gia đấu đơn, đấu đôi.
Cả bốn nội dung lớn, đều được đăng ký tham gia.
Về phần báo danh đấu đoàn đội, Từ Lạp Trí được đăng ký vào danh sách dự bị.
Có thể nói là toàn bộ đều dự thi.
"Ta không ở chung một đội với hắn." Đứng ở trước mặt Thái lão, Cổ Nguyệt lạnh lùng nói.
Khi trước, việc động viên đối với mọi người Sử Lai Khắc học viện mà nói, vốn là không cần thiết.
Nhưng đôi khi cũng xảy ra sự cố: Cổ Nguyệt từ chối dự thi!
Thái lão nhíu mày lại, nhìn nàng nói: "Ta nhắc nhở ngươi, lần tranh tài này các ngươi không chỉ đại diện cho chính mình, mà đồng thời còn cho cả học viện.
Bên cạnh đó, tới Tinh La đế quốc lần này, vốn cũng đã là thử thách đối với các ngươi.
Tất cả các biểu hiện của các ngươi tại Tinh La đế quốc đều sẽ được chấm điểm.
Nếu như ngươi không dự thi, như vậy, trước tiên ngươi sẽ bị tước đi quyền ứng tuyển Sử Lai Khắc Thất Quái trong tương lai.
Ngoài ra, có thể gia nhập Nội viện hay không còn phải xem biểu hiện sau đó của ngươi."
"Cũng được." Cổ Nguyệt đáp ứng một tiếng.
Đường Vũ Lân vội vàng kéo lấy cánh tay của nàng, "Cổ Nguyệt, nàng điên rồi sao? Tại sao không dự thi?"
Cổ Nguyệt chỉ lắc đầu một cái, "Tâm tình không tốt!" Nói xong, nàng liền xoay người rời khỏi căn phòng của Thái lão.
"Không phải là cô ấy vẫn còn đang ghen đấy chứ? Nhưng mà..." Tạ Giải chần chờ nói.
Đường Vũ Lân vội vàng hướng về Thái lão nói: "Thái lão, thật xin lỗi, ta sẽ đi khuyên nhủ Cổ Nguyệt thêm." Nói xong, hắn vội vàng xoay người chạy ra ngoài, đuổi theo Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn về phương xa.
Tựa hồ nàng đã sớm dự liệu được Đường Vũ Lân sẽ đến.
Cửa không khóa...
Đường Vũ Lân đẩy cửa mà vào, bước nhanh đi tới phía sau Cổ Nguyệt, không nhịn được chất vấn: "Cổ Nguyệt, đến tột cùng là nàng bị làm sao vậy? Tại sao không chịu dự thi?"
Cổ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao ta nhất định phải dự thi?"
Đường Vũ Lân tiến lên trước, nắm lấy bàn tay nàng, "Đừng nghịch nữa có được hay không? Ta dẫn nàng đi nói với Thái lão.
Sau đó chúng ta sẽ đồng thời dự thi.
Lẽ nào nàng không muốn tiến vào Nội viện sao? Không muốn trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái một đời mới sao?"
Cổ Nguyệt xoay người, nhìn về phía Đường Vũ Lân, "Ngươi cho rằng ta có thể trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái sao? Đừng quên, ta là người của Truyền Linh Tháp.
Trên thực tế, quan hệ giữa Học viện và Truyền Linh Tháp cũng không hề hài hòa giống như vẻ ngoài mà ngươi nghĩ.
Điểm này, ta nghĩ là ngươi sẽ không thể nhận ra được."
Đường Vũ Lân thoáng khựng lại, "Ngươi lựa chọn Truyền Linh Tháp?"
Cổ Nguyệt thản nhiên đáp: "Từ thời điểm vừa nhập học bị Thái lão làm khó dễ, ta cũng đã có quyết định.
Truyền Linh Tháp cho ta rất nhiều thứ mà học viện không có.
Ta nhất định sẽ không thể trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái."
Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe Cổ Nguyệt nói như thế.
"Nhưng mà...!nhưng mà..." Đường Vũ Lân có chút không biết nên làm thế nào để khuyên nhủ Cổ Nguyệt mới tốt nữa.
Quen biết Cổ Nguyệt lâu như vậy, hắn hiểu rõ Cổ Nguyệt quật cường đến nhường nào.
Chuyện nàng đã quyết định, sẽ rất khó thay đổi.
"Nhưng mà...!nàng không muốn ở bên ta sao?" Đường Vũ Lân bỗng bật thốt lên.
Thân thể Cổ Nguyệt khẽ rung động, trong ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân trong khoảnh khắc này có thêm một chút gì đó.
Đường Vũ Lân đầy yếu ớt giải thích: "Ý ta nói, ở bên ta cùng nhau tu luyện."
Ánh mắt Cổ Nguyệt sáng quắc nhìn hắn, "Ngươi muốn ta dự thi?"
Đường Vũ Lân không chút do dự gật đầu một cái, "Dĩ nhiên là muốn.
Chúng ta là đồng đội mà!"
Hai mắt Cổ Nguyệt híp lại, "Được, vậy ta cùng ngươi tham gia đấu đôi, nhưng chỉ riêng đấu đôi mà thôi.
Đấu đơn và thi đấu đoàn đội ta sẽ không tham gia.
Cũng sẽ không ảnh hưởng đến mọi người."
Ánh mắt Đường Vũ Lân có chút phức tạp.
Tuy rằng Cổ Nguyệt đã đáp ứng cùng tham gia đấu đôi với hắn, nhưng một khi làm vậy, lại vô hình trung sẽ tạo nên một bức tường ngăn cách giữa mình và các đồng đội khác.
Một bức tường vô hình khó có thể nào đánh vỡ được.
Cái cảm giác này khiến cho Đường Vũ Lân vô cùng không thoải mái.
Hắn rất không thích trạng thái như thế này.
"Cổ Nguyệt!"
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát." Cổ Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Được rồi."
Tâm tình Cổ Nguyệt không ai có thể đoán được.
Sau khi nàng đáp ứng chỉ tham gia tranh tài hai đấu hai, ròng rã một ngày đều không hề ra ngoài, cứ như vậy đem mình nhốt ở trong phòng riêng.
Tâm tình Đường Vũ Lân cũng không tốt cho lắm, lượng cơm ăn chỉ bằng một nửa bình thường.
Hắn rất muốn tiếp tục đi khuyên nhủ Cổ Nguyệt, nhưng lại không biết nên làm sao để thuyết phục được nàng.
Giải thi đấu Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cao Cấp Toàn Đại Lục rốt cục cũng bắt đầu trong sự háo hức chờ mong của hàng vạn người.Giải đấu sẽ được tổ chức tại Sân vận động lớn của Tinh La thành.
Bởi vì nhân số dự thi quá nhiều, trải qua phân chia bảng đấu tự động, sẽ mất một khoảng thời gian rất dài để đấu vòng loại.
Để có thể mau chóng giảm thiểu số lượng người dự thi, tất cả các trận đấu ở phòng sơ loại đều theo thể chế loại trực tiếp.
Chỉ cần thua một trận tranh tài, liền sẽ phải kết thúc giải ngay lập tức.
Trong đó không thể nghi ngờ cũng có yếu tố vận khí nhất định, nhưng bản thân vận khí cũng là một phần của thực lực.
Công bằng vĩnh viễn chỉ là tương đối.
Giống như Thái lão đã từng nói, ở trên thế giới này căn bản cũng không có công bằng tuyệt đối.
Muốn thu được công bằng, kiểm soát nó, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình.
Nội dung đầu tiên được tổ chức chính là thi đấu cá nhân, đây cũng là hạng mục được mọi người sốt sắng chờ mong nhất.
Bên trong Sân vận động Tinh La, có 50 sân đấu được dựng lên, dựa theo thứ tự đã được xếp sẵn mà tiến hành thi đấu.
Hết trận này tới trận khác, cứ như vậy xoay vòng liên tục.
Mãi đến khi toàn bộ các trận đấu vòng loại kết thúc mới thôi.
Mỗi người đều có một thẻ bài điện tử có đánh số báo danh, bên trong có ghi chép cặn kẽ thông tin của tuyển thủ.
Đồng thời cũng có giới hạn thời gian dự thi.
Một khi bỏ qua thời gian thi đấu, lập tức sẽ bị xử thua cuộc.
Nghi thức khai mạc Giải đấu cũng không phải là được cử hành ngay từ khi mới bắt đầu.
Bởi vì số lượng người dự thi thực sự là quá nhiều, thường thì trước hết sẽ đợi vòng đấu loại kết thúc, mới tiến hành khai mạc.
Sân vận động Tinh La có sức chứa 300 ngàn người, là sân vận động lớn nhất tại Tinh La đế quốc, thậm chí còn là cả Tinh La đại lục.
Đây cũng là sân vận động hiện đại nhất, tiên tiến nhất.
Trước khi giải thi đấu bắt đầu, toàn bộ vé vào cửa cũng đã sớm được bán sạch, hơn nữa còn có đông đảo người ghi danh.
Tinh La đế quốc cũng nhờ nguồn thu này mà có thể bù đắp được những chi phí để tổ chức giải đấu.
Huống chi còn có Hồn Đạo Trực Tiếp phủ sóng toàn bộ đại lục, muốn xem trực tiếp cũng cần dùng tiền mua bản quyền đăng tin.
Đối với các loại tiền lời thu được từ Giải thi đấu Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cao Cấp Toàn Đại Lục, từ rất lâu Tinh La đế quốc đã quen tay xử lý nhanh gọn.
Dù cho là người bình thường, cũng có một trái tim khao khát trở thành Hồn Sư.
Có thể quan sát những trận đấu đặc sắc như vậy, đối với bọn mà mà nói chẳng khác nào tham dự một lễ hội lớn.
Bởi vậy, bầu không khí nhiệt liệt không chỉ lan tỏa khắp Tinh La thành, mà còn bao trùm hết cả Tinh La đại lục.
Bởi vì thi đấu thứ hạng được tiến hành ngay lập tức, và rất đông, vì lẽ đó thành viên Sử Lai Khắc học viện cũng không phải thi đấu tập trung cùng một ngày.
Đường Vũ Lân có được số thứ tự vô cùng đẹp, 333, nhìn qua có vẻ là một con số may mắn.
Hắn thi đấu ngay ngày thứ nhất.
Mà thú vị chính là, ngoại trừ Cổ Nguyệt từ chối tham gia thi đấu cá nhân ra, những người khác đều thi đấu vào ngày thứ hai và ngày thứ ba.
Vừa vặn tách khỏi Đường Vũ Lân.
"Ta từ bỏ thi đấu, có phải là ngươi không vui?" Cổ Nguyệt sóng vai tiến lên bên cạnh Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, "Nàng không dự thi ta cũng không có gì không vui, chẳng qua ta chỉ cảm thấy, thật giống như là nàng đang xa lánh chúng ta.
Thậm chí ta có một loại dự cảm, có thể là không lâu sau đó, nàng sẽ rời bỏ mọi người mà đi vậy.
Ta không thích cái cảm giác này."
Cổ Nguyệt ngẩn người, "Xin lỗi! Nhưng mà, thiên hạ này có buổi tiệc vui nào không tàn? Chúng ta chung quy rồi sẽ phải lớn lên, sau khi lớn lên, cuối cùng cũng phải tách ra."
"Tại sao nhất định phải tách ra?" Đường Vũ Lân bật thốt lên.
Cổ Nguyệt nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn đang nhìn Cổ Nguyệt, bốn mắt chạm vào nhau.
Cổ Nguyệt lại đột ngột quay đầu đi chỗ khác, "Có lẽ là, cũng không nhất định phải tách ra.
Nhìn lại mà xem, không phải là ta đang cùng ngươi dự thi hay sao?"
Đường Vũ Lân lẩm bẩm: "Kỳ thực, chúng ta còn có thể cùng nhau tu luyện rất nhiều năm mà! Mặc dù nàng là người Truyền Linh Tháp, nhưng Sử Lai Khắc chỉ là học viện mà thôi! Nàng có thể đợi sau khi tốt nghiệp rồi mới đi Truyền Linh Tháp."
Một cảm giác không đành lòng mãnh liệt đột nhiên tràn ngập ở trong lòng Cổ Nguyệt.
Nàng chủ động nắm chặt tay Đường Vũ Lân, "Ta đáp ứng ngươi, chí ít sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi đồng thời thi vào Nội viện.
Có được hay không?"
Đường Vũ Lân thoáng sửng sốt một hồi, sau đó đầy mừng rỡ, "Nói phải giữ lời!"
Cổ Nguyệt gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, "Chắc chắn!"