Thẩm Thu Thuỷ hít một hơi thật sâu: “Nhà họ Thẩm có thế nào thì cũng không đến lượt anh nói này nói nọ, Thẩm Bằng Bân, hai năm trước anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm rồi!"
Thẩm Băng Bân ngây ra một lúc rồi gật đầu: “Ồ, đúng nhỉ, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm rồi mà nhỉ.”
Trong mắt Thẩm Bằng Bân nhất thời lộ ra vẻ mơ hồ, hắn ta chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đột nhiên dùng sức xé nát một tấm thư pháp có giá trị, ném xuống đất, sau đó quay người lại, nhìn chăm chằm Thẩm Thu Thủy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Miệng hẳn ta dãn ra, vết sẹo hung dữ trên mặt cũng bät đầu méo mó theo biểu cảm của hắn ta.
“Cô nói, tôi không còn là người của nhà họ Thẩm nữa à? Nhìn thấy cái này chứiI”
Thẩm Băng Bân chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
“Cái này chính là vì nhà họ Thẩm mà có đấy! Hai năm trước, nếu không có tôi, làm gì mà dễ dàng giải quyết những hộ dân sống trên mảnh đất đó như vậy? Không có tôi giải quyết những trở ngại đó, Thẩm Thu Thuỷ cô có tài đức gì để đạt được thành công trong lĩnh vực bất động sản! Cô nói tôi và nhà họ Thẩm không còn quan hệ nào nữa ư? Ah ha hai”
'Thẩm Băng Bân cười như rồ dại.
Tôi nói cho cô biết! Tất cả mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều có phần của tôi, là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp! Đồ vật mà tôi đã đánh mất, tôi sẽ tự tay giành lấy! Lần này, nếu có người dám cản tôi thì hãy chuẩn bị nhận lấy cái chết đi! Tôi nói ở đây là bao gồm tất cả mọi người! Mà người đầu tiên chính là cô! Thẩm Thu Thuỷ!”
Mặt Thẩm Bằng Bân đầy sự oán giận, nói xong liền bước ra khỏi phòng làm việc, hay tên vệ sĩ to cao cũng theo sau hắn †a rời đi.
Ngoài phòng làm việc có tận hơn mười bảo vệ, nhưng không ai dám ngăn cản Thẩm Băng Bân.
Đợi đến lúc Thẩm Băng Bân rời đi rồi, Ngô Thiên mới dám bò dậy, run rẩy lấy tay lau sạch vết máu trên mặt.
Thẩm Thu Thuỷ nhìn ra ngoài cửa: “Hai người lại đây, mau đưa phó tổng giám đốc Ngô đến bệnh viện!”
Lập tức liền có mấy người chạy vào đỡ Ngô Thiên ra ngoài.
Lúc Ngô Thiên đi qua người Thẩm Thu Thuỷ, ông ta than một câu: “Sếp Thẩm, những việc Thẩm Bằng Bân đã làm bên ngoài mấy năm qua, chúng ta đều biết, hẳn không có nhân tính! Cô nhất định phải cẩn thận!”
Ngô Thiên vừa dứt lời liền nhanh chóng rời đi, sợ chạm mặt Thẩm Bằng Bân lần nữa.
Ở tầng dưới Thẩm thị, Thẩm Bằng Bân ngồi vào chiếc Maybach, hỏi: "Đã tra rõ chưa?”
“Tra rõ rồi” Tên lái xe trả lời: “Cho đến hiện tại Thẩm Thu Thuỷ đang nắm 27% cổ phần của Thẩm thị, ngồi vững vị trí cổ đông lớn nhất, những người chúng ta liên hệ ngày hôm qua vẫn không có cách nào lật đổ Thẩm Thu Thuỷ.”
Thẩm Bằng Bân nhíu mày: “Không phải là 14% sao?”
Tên lái xe đái Thẩm Thu Thuỷ rồi.
Lão già kia đã đưa 13% của ông ta cho
Thẩm Băng Bân bất ngờ, nằm chặt tay: “Lão già chết tiệt này! Còn gì nữa không?”
Lái xe nói: “Thực ra thì không có gì phải lo về những lãnh đạo cao cấp của Thẩm thị cả, dựa vào thủ đoạn của chúng ta, bọn họ ngoan ngoãn nghe lời chỉ là vấn đề thời gian, bây giờ người cần chú ý đến là chồng chưa cưới của Thẩm Thu Thuỷ, là người của tập đoàn Văn Tôn. Thẩm Thu Thuỷ có hắn chống lưng, vậy nên có chút phiền phức, hơn nữa người này còn có thể là nhân tài từ nước ngoài quay về.”
Thẩm Băng Bân nghe tới đây, cau mày suy nghĩ, bỗng có tên vệ sĩ gõ vào cửa xe. . Nha𝗇h mà khô𝗇g có quả𝗇g cáo, chờ gì tìm 𝗇ga𝘆 == 𝘛𝗿Um𝘛𝗿 u𝘆ệ𝗇.𝑣𝗇 ==
“Sếp, bên ngoài có hai người tìm anh, tên Vương Dung và Triệu Thành, nói là có một số thông tin liên quan đến chồng. chưa cưới của Thẩm Thu Thuỷ.”