"Lưu sư phụ, Chu Bính Lâm giờ đã xem như tàn phế, có thể nói là vô dụng trong giang hồ. Nếu ông ta còn trẻ thì với quyền pháp và danh tiếng ấy, có thua một trận cũng không ảnh hưởng nhiều, giờ thì ông ta đã nhận báo ứng. Với thân phận địa vị ông hiện nay, cũng không cần tính toán với một thường dân tàn phế đâu...!" Liêu Tuấn Hoa nghe Lưu Dị nói chuyện cũ, đột nhiên góp vào một câu.
"À?" Nghe Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu đoán "Thiết Chửu Phi Long" Lưu Dị không phải chỉ là một võ sư thông thường mà hình như thân phận cũng khá cao, có điều không biết là về lĩnh vực nào.
"Ha ha ha!" Lưu Dị cười, vuốt vuốt râu: "Sau khi bị Chu Bính Lâm đánh nát ngón tay út thể diện của tôi cũng tiêu tan, không thể tiếp tục làm võ sư nên đổi hướng kiếm sống, lên biên giới buôn bán kiếm được ít tiền, xây dựng nên chút sự nghiệp..."
"Người như ông còn bảo chỉ có chút sự nghiệp, chúng tôi xem như ăn mày rồi!" Hàn Tiểu Thanh cười hì hì.
Sau khi cải cách mở cửa, rất nhiều dân cư vùng Đông Bắc lên biên giới Nga làm ăn. Hắc Long Giang thậm chí đã có một câu: "Ra đi quẩy gánh nặng, trở về mở tài khoản!"
"Sư phụ tôi hiện nay là chủ một công ty quốc tế, giao thiệp không hẹp, vừa từ New York trở về đó." Lâm Nhã Nam nói nhỏ bên tai Vương Siêu.
Vương Siêu hiểu ra, trong lòng không khỏi trào dâng niềm cảm khái.
Lưu Dị tỉ võ thất bại phải đổi sang kinh doanh, không ngờ lại như cá gặp nước, tung hoành ngang dọc, trở thành một phú ông lớn. Còn Chu Bính Lâm lúc còn trẻ đánh khắp thiên hạ, hầu như vô địch, đến già lại là một bình dân tàn phế tầm thường.
Thế sự biến đổi không ai ngờ, đời người mờ mịt, võ thuật mai một, xã hội biến động. Trong biển cả đầy bất trắc ấy, ngưòi dạy võ chẳng khác một chiếc thuyền, trôi theo sóng nước không thấy đâu là bến đỗ.
Cho dù võ công cao bao nhiêu, quyền thuật tinh túy bao nhiêu, cũng hầu như không thấy được tương lai tốt đẹp.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng chợt cảm thấy hứng khởi, hắn ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Lao Sơn về chiều núi non mờ ảo, vầng dương đỏ ối đang từ từ lặn xuống phía chân trời.
Có phải đó là tương lai mà ta muốn đến? Vương Siêu tự hỏi mình, nhưng trong tâm hắn không có câu trả lời.
"Ực!" Cầm cốc Mao Đài lên uống cạn, một dòng khí nóng từ ngực hắn bỗng cuộn trào.
"Tôi đã già rồi, tuy không chính thức thoái ẩn giang hồ nhưng công phu trong người cũng không còn bao nhiêu. Nhã Nam là đệ tử của tôi nhưng võ công rất bình thường, tôi dạy cho nó cũng chỉ có thể bấy nhiêu thôi. Vương sư phụ còn trẻ nhưng võ công thâm hậu, cũng đã thành danh ngoài xã hội. Lý do thứ hai tôi đến đây hôm nay chính là hi vọng Nhã Nam có thể được đào tạo ở cửa Vương sư phụ..."
"Cái gì?" Vương Siêu kinh ngạc: "Đó không phải là nhượng đệ tử sao?"
Võ lâm có một quy tắc lâu đời, hai võ sư nếu có quan hệ thân thiết mà một bên võ công có chỗ độc đáo, bên kia thì có tâm muốn học nhưng lại không muốn mất thể diện thì có thể dùng cách "nhượng đệ tử", phái một học trò của mình đến người kia tập luyện, sau đó sẽ từ đệ tử đó học công phu bí truyền của bạn.
"Nhã Nam và tôi là đồng nghiệp nên chuyện bái sư thì nhất định không thể, còn giao lưu võ công thì tôi rất sẵn lòng!" Vương Siêu vội từ chối.
"Vậy cũng được!" Vốn Lưu Dị cũng chỉ là nói qua, thấy Vương Siêu từ chối liền không nhắc đến nữa.
"Vương sư phụ, anh phế một cánh tay Chu Bínhh Lâm, tay Thái Quyền đó lại thay mặt ông ta đòi công bằng. Nghe nói cuộc tỉ võ đã được ấn định hai tháng sau, lúc đó sư phụ tôi cũng đến xem." Đới Quân thông báo.
"Chu Hồng Trí sư phụ cũng đến ư?" Mắt Vương Siêu chớp mạnh.
Chu Hồng Trí là bậc đại tôn sư Tâm Ý Quyền ở hải ngoại, dưới trướng có vô số đệ tử, cũng là nhân vật sáng lập ra Hồng Môn Tổng Hội, có sức ảnh hưởng lớn trong giới võ thuật bên ngoài Đại lục. Nếu nói ông cũng muốn đến xem, chứng tỏ cuộc đấu giữa Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu đã được đánh giá không nhỏ.
Lần tỉ võ với Trương Uy tạo danh tiếng cho Vương Siêu trong giới võ thuật Đông Nam Á, trận đánh chết Diệp Huyền khiến hắn nổi danh ở Nhật Bản và Đông Bắc, cuộc càn quét võ quán giúp hắn trở nên khét tiếng khắp Bắc Kinh, còn cuộc đấu với Nguễn Hồng Tu này...
Vương Siêu có cảm giác, sự chú ý nó tạo ra sẽ vượt ra ngoài Châu Á, lan khắp thế giới.
Nhưng hắn vẫn có chút nghi ngờ... Cho dù là Quốc Thuật đấu với Thái Quyền thì đã sao? Đâu đến nỗi kinh động đến cả Chu Hồng Trí? Lẽ nào danh tiếng của hắn đã vang xa như vậy?
"Chu Bính Lâm là đại cao thủ trong Tôn Môn Thái Cực, khi còn trẻ uy danh hiển hách. Tuy hơn hai mươi năm thoái ẩn có nhiều người đã quên, nhưng đối với lớp võ sĩ cao tuổi thì bản lĩnh ông ta vẫn còn khiến rất nhiều người kinh sợ. Anh thấy đấy, ông ta đánh đến tàn phế không ít cao thủ mà nhiều năm như vậy, không một ai dám tìm đến báo thù, có thể thấy võ công đáng sợ đến mức nào! Anh đánh thắng Chu Bính Lâm, tuy không phải là tỉ võ công khai nhưng tin tức truyền đi đã dương danh cho anh rất nhiều. Những võ sư tiền bối thực sự xem anh như một đại tông sư khai tông lập phái, nói cách khác, danh tiếng của anh đã lớn hơn tôi rất nhiều!" Trần Ngãi Dương cảm thán.
"Trận đấu đó, so với các trận trước của tôi còn ghê gớm hơn nhiều… Đơn giản chỉ là tranh chấp mấy lời nói..." Nghe Trần Ngãi Dương, trong lòng Vương Siêu bất giác cảm thấy hổ thẹn.
Hắn cùng Chu Bính Lâm đánh sống đánh chết, thực ra là vì thể diện của môn phái. Vì mấy câu nói mà cả hai đều không ai chịu nhường ai, đánh đến lưỡng bại câu thương mới thôi. Không ngờ tin tức lại lan truyền, rõ ràng có sức ảnh hưởng lớn hơn bất kỳ trận đấu nào trước đây. Nhờ nó mà những bậc võ sư tiền bối đã thực sự nhìn nhận Vương Siêu là người khai tông lập phái.
Tĩnh tâm suy nghĩ, Vương Siêu cũng cảm thấy không phải không có lý... Đối thủ trước đây của hắn đều là những võ sư trẻ, thậm chí cả Quảng Đông Tam Hổ cũng vẫn chưa được các tôn sư danh tiếng xem trọng, nhưng Chu Bính Lâm lại là một tầng thứ khác hẳn...
Tôn Môn Thái Cực uy danh thiên hạ, bản thân ông ta khi còn trẻ đã hầu như vô địch. Đánh bại Chu Bính Lâm, với bất cứ ai cũng là một vinh dự suốt đời.
Tiệc rượu diễn ra rất hào hứng. Mặt trời vừa mới lặng, vầng trăng đã nhô lên. Trần Ngãi Dương, Vương Siêu, Liêu Tuấn Hoa, Đới Quân, Lưu Dị... người đến hôm nay đều là những cao thủ võ thuật, già trẻ khác nhau nhưng ý khí tương đồng. Khó khăn lắm mới xum tụ được một lần, tất cả đều phấn chấn nâng ly, rượu tràn như suối.
Hoắc Linh Nhi, Hàn Tiểu Thanh, Lâm Nhã Nam không tham dự được vào cuộc chuyện trò, bèn đứng dậy làm luôn việc người phục vụ. Triệu Tinh Long, Đại Thạch Đầu mấy người thì ngồi bàn bên ngoài hóng vào.
"Đừng nhắc thân phận nữa! Lưu lão gia, Vương sư phụ, Trần sư phụ, Mục tổng, Đới sư phụ... các vị đều là cao thủ võ lâm, không biết có thể biểu diễn chút võ công cho bậc hậu sinh được mở rộng tầm mắt chút không?" Đang lúc cao hứng, Hàn Tiểu Thanh đột nhiên đề nghị.
"Lão già này đã lâu không tiêu dao giang hồ, khó khăn lắm mới được một bữa sảng khoái như thế này... Được lắm, ta sẽ đi vài thế cho a đầu cô xem, những chiêu thức thuần túy thời nay khó kiếm lắm đó...!" Lưu Dị ha ha cười lớn.
Mọi người đứng lên, trở lại nội viện võ quán.
Lưu Dị đi một thế Bát Cực Quyền, chân đạp bộ vòng khắp sân, khuỷu tay bay ra tới tấp, bước chân rung đất kèm theo tiếng gió vù vù. Chiêu cuối cùng, gân cốt ông ta cùng kêu lách cách hai tiếng, cùi chỏ đánh mạnh lên tảng đá luyện công giữa sân...
Bùm... tảng đá nứt làm bốn năm phần.
Mục Tuấn Hoa và Đới Quân mỗi người biểu diễn một chiêu thức Tâm Ý Quyền, uy phong lẫm liệt, hình thần đều hoàn bị. Trần Ngãi Dương đơn giản nhất, chỉ ung dung đi một vòng trong sân. Theo say y, trên mặt đá liền hiện ra một chuỗi dấu chân đều tăm tắp.
Đến lượt Vương Siêu...
Giữa sân lúc đó có treo một dải lụa trắng, hắn nhìn dải lụa, đột nhiên xoay người, hai bàn tay vỗ liên tục vào dải lụa. Dải lụa vẫn không chút xao động, hệt như bàn tay Vương Siêu không hề phát ra lực và hơi gió.
Chớp mắt sau khi hắn thu tay tiếng gió mới rít lên, những mảnh vải trắng bằng bàn tay như bướm lả tả bay ra, dải lụa xuất hiện hơn một chục lỗ thủng đúng như hình bàn tay, rất sắc nét.
"Hóa Quyền Kình, thực là lợi hại! Chu Bính Lâm thua trong tay anh quả không oan uổng chút nào!" Lưu Dị nhìn dải lụa, chỉ biết lắc đầu cảm khái.
"Tôi đến Sơn Đông lần này, một là để thăm võ quán của anh, hai là muốn đến một nơi khác..." Trần Ngãi Dương đột nhiên chuyển chủ đề.
"Là nơi nào vậy?" Vương Siêu hỏi.
"Thủy Bạc Lương Sơn!" Trần Ngãi Dương nhìn Vương Siêu ẩn ý: "Nhân lúc vãn tửu cao hứng, hay tôi với anh hãy lên đó một chuyến?"
"Lương Sơn cách đây những sáu bảy giờ ô tô, xa lắm. Nếu Trần sư phụ muốn đi, để sáng mai tôi đưa ngài đi?" Hàn Tiểu Thanh vội đề nghị.
"Ha ha ha, đôi chân này của tôi chưa chắc đã kém xe hơi đâu. Vương lão đệ, anh có hứng thú không? Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, đi bộ cả đêm đến Lương Sơn một chuyến. Hàn tiểu thư, cô cứ lái xe lên đường, chúng tôi đi bộ, xem sáng mai ai đến Lương Sơn trước?" Trần Ngãi Dương cười nhìn Hàn Tiểu Thanh.
"Được được, thật là vui quá!" Hoắc Linh Nhi và Hàn Tiểu Thanh đều còn trẻ ham vui, lập tức tán đồng.
Vương Siêu vừa chu du một vòng khắp nơi, cũng không hiềm gì chuyện đi bộ, nhưng dùng chân đua với xe hơi thì chưa bao giờ. Nghe Trần Ngãi Dương nói hắn cũng không khỏi bị kích thích.
"Hai thanh niên các anh quyền thuật nhập hóa, thể lực cũng đang ở đỉnh cao, già cả như tôi không thể thi thố được!" Lưu Dị lắc đầu, theo đó thì Liêu Tuấn Hoa và Đới Quân cũng không thể so bì. Rốt cuộc chỉ còn lại Vương Siêu và Trần Ngãi Dương.
"Khởi hành!"
Trần Ngãi Dương đưa mắt cho Vương Siêu, cầm điện thoại di động bỏ túi, đột nhiên bật cười ha hả, cùng khởi hành. Thoắt cái họ đã ra hơn 10 mét, hai đôi chân không ngớt lao nhanh, chớp mắt đã xuống lưng chừng núi.
"Linh Nhi muội muội, nhanh lên!" Hàn Tiểu Thanh giật mình kêu lớn, không ngờ Vương, Trần hai người nói đi là đi luôn. Cô vội kéo Hoắc Linh Nhi, bán sống bán chết chạy xuống núi.
Phải nửa giờ sau họ mới ngồi được lên xe. Hàn Tiểu Thanh mắm môi nhấn mạnh ga, chiếc xe chồm lên lao như điên trên đường. Đã không còn thấy dấu vết gì của Vương Siêu và Trần Ngãi Dương nữa.
"Chậm một chút, Tiểu Thanh tỉ!" Hoắc Linh Nhi lớn gan như vậy, nhìn Hàn Tiểu Thanh lái xe cũng phải rợn tóc gáy: "Đi đường cao tốc cũng ít nhất phải 6 tiếng mới đến Lương Sơn, sư phụ và Ngãi Dương ca ca chạy bộ không nhanh như vậy đâu!"
"Biết đâu đấy, hai người họ đâu phải là thường nhân!" Hàn Tiểu Thanh báo lại, vẫn không hề giảm tốc độ.
Lúc ấy Vương, Trần hai người đã ra đến đường cao tốc, men theo lề đường tiến nhanh về phía trước. Chân lông cả hai đều đặn đóng mở, hơi thở nhịp nhàng theo bước chân, cơ bắp thả lỏng căng chùng có tiết tấu, không vì vận động mà trương cứng.
Cao thủ hóa lực nhịp tim chậm, hơi thở dài, nắm rõ từng ly da thịt trên thân thể, điều khiển chính xác, rất giỏi đi bộ đường dài.
Đường Tử Trần năm xưa, mỗi sớm đều từ tỉnh lỵ S đi bộ đến nơi Vương Siêu ở, thời gian còn nhanh hơn cả ô tô.
Thời Dân Quốc, võ sư một dải Bắc Kinh Thiên Tân thường ngày thăm viếng bạn bè, chỉ trong một đêm đi bộ từ Thiên Tân đến Bắc Kinh, thậm chí xe lửa chưa đến người đã tới. Xem thế đủ biết, với những cao thủ thực sự thì triển khai thân thủ, bộ hành ban đêm không để ngoại nhân nhìn thấy, đi một mạch vài trăm dặm cũng không thành vấn đề. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Chiến trường thời cổ đại quân lệnh như sơn, những binh sĩ không biết võ công, sau khi rèn luyện cũng có thể hành quân hàng chục dặm trong một đêm. Rèn lực bàn chân vì vậy chính là một khâu vô cùng quan trọng trong luyện võ.
Vương Siêu và Trần Ngãi Dương, nhân đêm tối lướt đất mà đi, giống như chim yến đạp nước, có khi còn nhanh hơn cả xe.
Lúc tiểu thành công phu, Vương Siêu khi Tào Tinh Tinh bị bắt đi đã đuổi theo xe liền mấy chục phút. Võ công hiện giờ của hắn, so với khi ấy còn cao gấp không biết bao nhiêu lần, tốc độ và sức bền cũng không thể so sánh được.
Hai đại cao thủ hóa lực, dùng tu luyện bản thân khiêu chiến với khoa học kỹ thuật hiện đại!
Từ Lao Sơn đến Lương Sơn gần như vượt qua cả nửa tỉnh Sơn Đông. Đường đất bằng phẳng rộng thênh thang, cả hai không phí sức, từ hơn bảy giờ tối đi một mạch mười hai tiếng, khi trời sáng liền rời đường cao tốc, rẽ vào các tiểu lộ hương thôn, đi thêm một ngày đến tám giờ tối hôm sau, tổng cộng hai mươi lăm tiếng mới đến địa giới Lương Sơn.
"Thần Hành Thái Bảo một này đi liền tám trăm dặm, chúng ta cũng không kém là mấy nhỉ!"
Trần, Vương hai người đã thấm mệt, dừng lại đưa mắt nhìn ra phía trước. Giữa cảnh núi sông hùng vĩ, trên vách đá cao ẩn hiện bốn chữ lớn "Thủy Bạc Lương Sơn". Cả hai nhìn nhau bật cười to, cùng ngồi phịch xuống trên đất.
"Không biết mấy người họ đến chưa?" Vương Siêu thở dài một hơi. Một ngày một đêm đi bộ không nghỉ, cho dù là cao thủ hóa lực cũng sắp đến mức không chịu nổi.
"Có lẽ đã đến từ sớm! Sức người còn chưa đuổi kịp xe, khoảng thời gian ngắn có thể bức phá nhưng không thể kéo dài được!" Trần Ngãi Dương nói nhỏ.
Dưới chân núi vang lên tiếng chim kêu, gió thu cuộn những túm hoa lau thổi đến. Trăng sáng đêm vắng, cảnh sắc đẹp lành lạnh.
"Thủy Bạc Lương Sơn…Thủy Bạc Lương Sơn... Ài, ở đâu còn có Lương Sơn chứ?" Vương Siêu bỗng nhiên cảm thán.
"Có đấy!" Trần Ngãi Dương bỗng nhìn hắn, ánh mắt lại thoáng vẻ bí hiểm: "Anh có biết tại sao tôi lại đột nhiên hứng thú, muốn cùng anh đi bộ đến đây không?"