Vương Siêu một thương ghim chặt tên bắn tỉa xuống mặt đường, mũi thương sáng loáng đâm thẳng vào bả vai hắn ta. Máu chảy xối xả nhưng người này vẫn tỏ ra dũng hãn lạ thường, tay bên vai kia chụp mạnh nắm chặt cán thương, đẩy lên.
Cán thương không chịu nổi xung lực quá lớn, rắc một tiếng gãy lìa.
Không phải lực đạo của người kia mạnh đến như vậy, chỉ là vừa rồi Vương Siêu lấy thương lật xe, cán thương chịu áp lực quá lớn đã nứt sẵn từ trước. Bị người kia liều mạng đẩy mạnh, rốt cuộc không thể trụ nổi mà gãy tan!
Vừa đẩy mũi thương khỏi vao, tên bắn tỉa liền hai chân bật nhẹ, cả người vồng lên tay luồn xuống bắp chân... Roạt! Con dao găm quân dụng đen nhánh nhằm Vương Siêu phóng tới.
Thân thủ người này kể cũng khá nhanh lẹ, bị thương như vậy mà vẫn có thể phản công trong tích tắc, có thể thấy kỹ năng sát thủ huấn luyện rất không tồi. Vốn dĩ với những người như vậy, lại có thêm xe hơi hỗ trợ, bắn tỉa không thành vẫn hoàn toàn có thể an toàn rút lui.
Có điều hôm nay đối tượng của hắn ta lại là Vương Siêu, bất kể tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa mọi dự đoán, thậm chí có thể nói sánh ngang với hổ báo. Chỉ một loáng hắn đã đuổi kịp xe, dùng thương lật nhào chiếc xe khiến đối phương mất công cụ tháo chạy, lập tức rơi vào tình thế bị động.
Vương Siêu quăng bỏ đoạn thương gãy, không mảy may bận tâm đến con dao dang phóng tới, tay nhanh như chớp vung ra... Chỉ một động tác đơn giản đã tóm gọn cổ tay đối phương, thuận tay bẻ gập vào trong rồi giật nhẹ.
Nháy mắt gân cốt cổ tay tên bắn tỉa cùng các khớp xương ở khuỷu tay bả vai đều bị kéo chệch, con dao găm rơi xuống đất.
Một cú tay không đoạt dao, đối với Vương Siêu dễ dàng chẳng khác nào uống một cốc trà!
"Ngươi là ai?" Vương Siêu thít chặt cổ đối phương, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Tên bắn tỉa mặt đỏ gay cì nghẹn thở, nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ lì lợm, đánh chết không khai.
"Hay là đánh ngất đi, giao cho Tào Nghị thẩm vấn? Ta đã đắc tội nhiều người, sớm muộn gì cũng đụng phải bọn bắn lén. Nên tra cho rõ ngọn ngành, xem là người của phe nào..." Vương Siêu một tay chẹt cổ, tay kia từ trên giáng xuống, một quyền thụi vào đầu tên bắn tỉa.
Lập tức hắn ta thần nhãn mơ hồ, hình như là lịm đi một lát rồi mới ngất xỉu. nguồn TruyenFull.vn
Một cú pháo quyền thụi thẳng vào đầu, dùng lực vô cùng tinh diệu, vừa đủ nhẹ để não bộ không bị chấn thương, lại vừa đủ mạnh để cho đối phương ngất đi. Có thể thấy khả năng khống chế lực đạo của Vương Siêu không những đã đạt đến đỉnh điểm mà còn nắm bắt cơ thể địch nhân rõ như lòng bàn tay.
"Đụng độ bọn bắn tỉa ám sát rồi!" Hoắc Linh Nhi từ dưới khe chạy ra. Cả người lấm lem nhưng cô bé bất chấp, lao thẳng đến hiện trường. Phạn xạ vừa rồi của Hoắc Linh Nhi rất nhanh lẹ hợp lý, chớp mắt đã quăng bỏ cây thương, dẫn Tào Tinh Tinh và Hàn Tiểu Thanh chạy xuống chỗ ẩn nấp. Vương Siêu rất lấy làm hài lòng.
"Phản xạ vừa rồi của cô rất tốt, không hề hoảng hốt, trước đây cũng đã từng gặp tình cảnh tương tự rồi sao?"
"Chưa hề gặp, nhưng lúc đi học ở Mỹ có bài huấn luyện phản xạ khi bất ngờ gặp phải bắn lén."
"Chẳng trách." Vương Siêu gật đầu, không ngờ học ở nước ngoài còn có cả bài học như thế. Nó khác hẳn với giáo dục của Trung quốc, Tào Tinh Tinh tuy cũng là sinh viên trường đại học danh tiếng, nhưng gặp phải tình huống như thế, phản xạ kém hơn rất nhiều Hoắc Linh Nhi. Sự khác biệt về giáo dục đúng là quá lớn rồi!
Tào Tinh Tinh đang nhanh chóng gọi điện cho Tào Nghị.
Giờ trời còn chưa sáng hẳn, còn chút ít sương mù, trên đường xe cộ thưa thớt, người qua lại hầu như không có. Sự việc xảy ra bất ngờ hầu như không có ai nhìn thấy.
Vương Siêu quăng tên bắn tỉa đã ngất đi xuống đất, tiến đến kiểm tra tình trạng chiếc xe con bị lật. Tài xế trong xe bị đè bẹp rúm, máu loang đầy mặt, hơi thở và nhịp tim rất yếu ớt, hiển nhiên là rất không ổn. Vương Siêu cũng không đi cứu hắn mà lôi từ phía sau ra một khẩu súng trường bắn tỉa khá dài, lại còn cả một vali mật mã đã mở.
Thì ra khẩu súng trường bắn tỉa này được tháo rời thành linh kiện, rải rác ở trong các tầng đặc chế của chiêc vali nên có thể qua được máy quét điện tử.
"Sư phụ, thương gãy rồi!" Hoắc Linh Nhi thông báo.
"Lúc nãy lật xe dùng lực quá mạnh, cán thương bằng gỗ tuy đàn hồi cũng không thể chịu nổi. Lần này may mà là xe con, chúng mà đi chiếc xe lớn hơn thì không biết thế nào. Nếu là một cây thương sắt thì tốt rồi..."
Cây thương này là Đường Tử Trần để lại cho hắn, giờ đã hư hỏng hoàn toàn, cảm giác mất mát khiến Vương Siêu hết sức khó chịu.
"Cán thép ư? Thép tinh luyện sao? Vậy thì ít nhất cũng phải vài chục cân, làm sao có thể sử dụng được?" Hoắc Linh phục lăn chuyện Vương Siêu dùng thương lật xe, vốn tính phiêu lưu hiếu thắng lập tức cũng muốn học bắt chước cho bằng được.
"Dùng thương cán gỗ thực ra chỉ là sơ cấp trung cấp, thương pháp cực điểm phái là thương cán thép. Các danh tướng thời cổ đại đều dùng sử dụng thương cán thép đó!" Vương Siêu giải thích. Tình huống vừa rồi là thực sự nguy hiểm, nhưng cũng vì thế mà bài giảng của hắn được tiếp thu nhanh hơn những lúc bình thường rất nhiều.
Một sư phụ tốt có thể dạy đồ đệ ở mọi lúc mọi nơi, đồng thời biết tận dụng cơ hội để đồ đệ lĩnh hội sâu sắc lời dạy của mình.
Lý thuyết không luyện tập là lý thuyết suông, luyện tập không lý thuyết là ngu muội. Lý thuyết đi đôi với luyện tập mới là giáo dục chân chính.
"Nhưng cương không thể duy trì lâu, nhu lại không thể thủ hiệu quả. Dù người có thần lực ngàn cân nhưng chiến trận bác sát hoàn toàn khác với luyện tập, dùng thương cán thép sẽ rất tiêu hao sức lực, đến lúc mỏi nhừ thì làm sao?" Hoắc Linh nghi ngờ.
"Ai nói cứ phải cầm suốt?" Vương Siêu lắc đầu: "Cao thủ ngồi trên ngựa, dù là đại đao hay thương thép đều phải đặt xuống đất, chỉ khi ra chiêu mới vung lên. Vốn thương vung lên cao cũng giống chân rời mặt đất, không giết được địch thì sẽ rất nguy hiểm, vì vậy chỉ có khi giết địch mới vung thương!"
"Khi nào đồ đệ mới luyện được cảm ứng tránh đạn đây?" Hoắc Linh hỏi sang chủ dề khác. Cô đã xem Vương Siêu tránh đạn ở Bắc Kinh, có điều đó chỉ là biểu diễn, vừa rồi mới là đích thực thi triển khi lâm trận.
"Nếu chỉ tập luyện, nói thật cũng rất khó thành công, tránh được đạn hay không còn phải thông qua thực chiến tích lũy. Khi hiểu nhiều về sự sống và cái chết, khi cảm nhận được sự đe doạ từ bên ngoài thì cô sẽ có khả năng tránh đạn. Nếu không trải qua chiến đấu sinh tử, khó mà đạt đến mức độ đó. Hiện nay tôi cũng chỉ có thể tránh được đạn bắn từng phát, nếu lúc nãy trên xe có năm sáu người cầm tiểu liên quét thành tràng thì cũng đành chịu chết mà thôi!"
Con chuột bị con rắn theo dõi trong bóng tối, tuy có cảm nhận nhưng tốc độ không thể qua được tốc độ của rắn mổ, cuối cùng vẫn bị rắn ăn thịt.
Những chiến binh dày dạn sa trường, khi bị đối thủ ngắm trúng cũng có thể cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì thân pháp không đủ nhanh nên vẫn bị trúng đạn.
Cao thủ như Vương Siêu thì khác, cơ thể có thể đáp ứng được cảm nhận trì não, chỉ cần thấy nguy là tức khắc có thể tránh đi. Có điều nhanh đến đâu cũng vẫn có giới hạn, khi phạm vi công kích của kẻ địch quá lớn thì khó có thể tránh khỏi cái chết. Nghĩa là biết rất rõ sự việc sắp xảy ra nhưng cũng không thể ngăn cản được.
Trừ phi Vương Siêu giống như một số loài vật trước động đất, có thể đoán trước nguy hiểm đến vài ngày mà tránh đi thì mới có thể cả đời không nguy hiểm!
Ví dụ, buổi sáng vừa thức dậy dự đoán được hôm nay nhất định sẽ gặp nguy hiểm, thế là không đi nữa, như vậy thì cho dù kẻ địch có chờ sẵn trên đường cũng không có tác dụng gì.
"Thành công là luyện đến mức có thể tiên đoán được nguy hiểm, rốt cuộc như thế nào mới được gọi là thành công? Như thế nào mới được gọi là đỉnh cao của võ thuật?"
Sự việc lần này rất nghiêm trọng, tuy nguy hiểm đã hoá giải nhưng Vương Siêu vẫn không khỏi lo lắng. Kẻ thù nhiều như vậy, rốt cuộc ai là chủ mưu đây? Đau đầu nhất là những tình huống như thế sau này hẳn sẽ còn rất nhiều, chỉ cần một chút sơ ý là tính mạng xem như hưu hỉ.
Võ công tuy cao, khi chưa đại thành cũng vẫn khó bảo toàn tính mạng. Đặc biệt trong thời đại vũ khí thống trị, võ công cao bao nhiêu trước mặt súng đạn cũng gần như vô dụng.
"Sư phụ, sư phụ đang nghĩ gì vậy?" Thấy Vương Siêu đột nhiên im lặng trầm ngâm, không nén được lên tiếng hỏi.
"Ta đang nghĩ đến con đường thành công của các võ thuật gia..." Vương Siêu thuận miệng đáp một câu, trong lòng nghĩ thầm: "Phật Giáo cũng nói tu hành đến khi thành chính quả thì có thể nhìn rõ tương lai, trở thành tiên tri. Thực ra vạn vật đều có sự tương thông, không biết ta có thể đến được tầng thứ đó hay không? Nếu luyện đến mức độ đó thì coi như mọi khó khăn nguy hiểm coi như không ý nghĩa gì nữa..."
Lịch sử có không ít cao tăng không hề biết võ công nhưng tinh thông Phật học, có thể tiên đoán được ngày tù thế của mình.
Võ công vốn dĩ luyện từ thô đến tinh, từ giai đoạn sơ khia dần dần khống chế được mọi cơ bắp khớp xương, cuối cùng có thể điều khiển cả nội tạng.
Đặc biệt sau khi bước vào Hóa kình thì toàn thân sẽ vô cùng nhạy cảm, dường như cơ thể có vô số con mắt, nhìn được cả súng nhắm vào mình từ phía xa.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm nhận được vật thể, cao hơn vật thể còn có hoạ phúc vận mệnh. Nếu có thể nhìn thấy hoạ phúc vận mệnh mới được coi là vượt qua người phàm trần, trở nên giống như thần thánh.
Hiểu được về cơ thể, có thể khống chế nó, thì có thể đánh bại được kẻ địch trong những trận chiến đấu. Biết được những hoạ phúc trong đời, điều khiển được vận mệnh của mình, như vậy mới có thể sống hạnh phúc viên mãn, cả đời tránh được khó khăn nguy hiểm.
Võ công Vương Siêu từ trước đến nay mới chỉ là luyện tập thân thể. Với hắn, khái niệm ranh giới của võ thuật chẳng khác nào trăng trong nước, thấy đấy nhưng không thể cầm nắm được. Có điều hiện nay võ công hắn đã điêu luyện đến mức cảm nhận được nguy hiểm từ xa, với người thường thì đó đã gần như kỳ tích. Đã đến lúc hắn tiếp cận với ranh giới cao nhất của võ học rồi.
Chỉ có điều tầng thứ này quá sâu xa, tuy rằng đã được ghi chép khá nhiều trong các võ thư, trong Tứ Thư của Nho gia, cả kinh sách của Đạo hồi, đạo Hinđu hay Đạo phật cũng có miêu tả ranh giới này. Miêu tả thì có, nhưng thực tế không nhắc đến làm cách nào để đạt được ranh giới ấy. Không có lý thuyết thì thực hành ra sao?
Vương Siêu cảm giác võ công của mình đã thực sự đến ranh giới. Hắn có một dự cảm, ranh giới đó là rào cản khó nhất, cũng là cánh cửa lớn nhất, giống như ranh giới giữa cái sống và cái chết trong tiểu thuyết. Một khi phá vỡ ranh giới đó nghĩa là đã vượt qua người phàm trần, nếu không thể phá vỡ thì sẽ mãi mãi dừng lại một chỗ.
"Không chỉ là sẽ dừng lại mà có khi còn thụt lùi..." Thâm tâm Vương Siêu cảm thấy một điểu gì đó, có điều nghĩ mãi vẫn không thông. Cuối cùng hắn quyết định không bận tâm thêm nữa...
"Võ công cũng giống như một dòng sông, từ nguồn đến biển, tích lũy dần dần qua trăm ngàn lạch suối mới thành dòng. Con đường của thành công là như vậy, kiên trì luyện tập tích lũy đến một mức độ nào đó, ranh giới này cũng sẽ tự đến mà thôi!"