"Sư phụ. Bọn Bạch Tuyền Di đến tìm người làm gì? Chẳng lẽ lần nọ thua nên muốn đến tỷ thí nữa?" Đàm Văn Đông híp mắt lại như con mèo đang canh chuột, trong âm thanh có một vài tia hưng phán: "Quyền sư Nam Dương này đều rất tinh thuần. Sư tỷ cùng Bạch Huyền Di đấu một lần cũng lĩnh ngộ được không ít. Ta cũng muốn xem thử một chút".
Vừa thông suốt đánh nhau trên chiến trường nên Đàm Văn Đông lần này như được tẩy lễ, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn liền cảm giác được võ công quyền pháp của mình tiến bộ rất nhiều. Mấy ngày này tu dưỡng nên tinh lực dư thừa. Vì vậy muốn tìm một cao thủ để kiểm nghiệm võ công chính mình đạt đến trình độ gì rồi.
Bởi vậy hắn vừa nghe Bạch Tuyền Di đến trường học tìm Vương Siêu, nhất thời có ý nghĩ này.
"Xem một chút rồi nói" Vương Siêu khoát khoát tay, cảm giác được võ công của Bạch Tuyền DI mặc dù cao nhưng cũng không muốn đi đối phó mình. Hơn nữa Nam Dương quyền sư đều có thực lực mặc dù cao, cao thủ như mây nhưng có thể sánh vai với mình còn chưa thấy.
Trong khi đang nói chuyện thì Tạ Lỵ đã dẫn theo ba người đến trước của đạo tràng. nguồn TruyenFull.vn
Đi giữa ba người chính là Bạch Tuyền Di. Người đi bên trái có khuôn mặt vuông, lông mi cực dày như được thấm qua mực. Nhất là trên đầu không hề có một cọng tóc nào giống như một đại hòa thượng vậy.
Vị bên phải có hàm râu cá trên, đôi mắt nhỏ, trán cao, vóc người thấp bé nhưng khi bước đi trầm ổn vô cùng. Trên người nhẹ nhàng cơ trí như một con linh thử. Tinh khí thần của hai người này rất dư thừa, huyệt thái dương nhô cao. Người sáng suốt liền biết được đây là một đại quyền sư.
"Bạch sư phụ. Là người? Hai vị sư phụ này là ai?" Mặc dù không biết được ba người này đến tìm mình có mục đich gì nhưng lễ tiết cơ bản Vương Siêu phải thực hiện.
"Ta thật là có mắt không thấy thái sơn" Bạch Tuyền Di nhìn thấy Vương Siêu liền cười ha ha. Không vì một chưởng ngày đó bị Vương Siêu đánh bay mà oán giận: "Nếu ta đoán không sai thì lão ca ngươi là Quan trưởng Lao Sơn nội gia quyền quán phải không?
Danh tiếng của dệ nhất cao thủ Đại Đông Á đúng là hàng thật. Một chưởng kia làm ta thua tâm phục khẩu phục. Hôm nay ta đến không có ý tứ gì. Một là muốn hướng đến lão ca ngươi thỉnh cầu đan đạo bí quyết. Hai là hai lão ca này có kỹ năng luyện tinh thuần. Nghe thấy lão ca ngươi đến Indonesia liền muốn học tập vài chiêu với ngươi".
"Tuổi ta không lớn hơn Bạch sư phụ. Xưng hô lão ca này ta không dám nhật!" Vương Siêu vội vàng nói.
"Không không không. Chúng ta tu luyện kỹ năng mà. Người nào có nắm tay cứng thì người đó là đại ca. Học không tính trước sau. Chỉ bằng một tay công phu Tiên thiên cương khí kia ngươi không làm lão đại thì ai làm" Bạch Tuyền Di cười to đầy hào sảng: "Lão ca ngươi đến Tứ Thủy ám sát tư lệnh quân phòng ngự của chính phủ, hào khí cắt đầu tế điện khiến ta bội phục vô cùng!"
"Nói hay lắm, nói hay lắm. Hai vị này là?" Vương Siêu cùng với Bạch Tuyền Di giao thủ một lần nên cũng cơ bản nhìn thấy tính cách người này. Không sợ trời không sợ đất. Thẳng thắng lỗi lạc. Đúng là một nhân vật đáng kết giao.
"Hai người này cũng là lão ca của ta" Bạch Tuyền DI giới thiệu hán tử có thân hình cao lớn, lông mi đen đầu trọc kia: "Đây là Diệp Hồng lão ca. Mở một La Hán đường. Dạy dỗ đồ đệ. Uống rượu tốt, ngoại hiệu là Túy La Hán" Sau đó lại giới thiệu vị quyền sư giống như con chuột kia: "Vị này chính là Sa Lượng lão ca. Quyền kỹ gia truyền!"
"Vương sư phụ. Hôm nay cùng với Bạch lão đệ đến đây là muốn thỉnh giáo một ít quyền pháp. Nhưng ngài không nên hiểu lầm. Chúng ta không phải đến tìm ngươi luận võ mà chỉ là trao đổi luận bàn. Kỹ năng của lão ca người chúng ta đều biết. Lần này đến thỉnh giáo thuận tiện học tập. Hy vọng lão ca hạ thủ lưu tình, đến điểm liền dừng lại. Sau khi thỉnh giáo, ta còn muốn cùng với lão ca ngươi uống vài ly rượu. Lão ca ngươi ám sát quan viên chính phủ thành công thật sự là phải uống một chén lớn" Đại hán đầu trọc cười nói.
"Như vậy chúng ta cũng so tay vậy. Đến điểm liền dừng lại" Vương Siêu nghe vậy thật cao hứng, hắn cảm nhận được hai vị đại quyền sư mà Bạch Tuyền Di mang đến có tính cách hào sảng. Không có ý niệm luận võ giành thắng thua trong đầu mà chỉ là thuần túy luận bàn thôi.
Võ thuật Trung Quốc, những đại quyền sư thành danh đều tự trọng thân phận. Trong đồng bối rất ít khi giao thủ. Một khi trao đổi chính là do tình thế ép buộc. Công khai luận võ, lập Sinh tử trạng mà toàn lực hạ sát thủ.
Mặc dù phần lớn đều lén trao đổi, luận bàn đều đến điểm là dừng, thì vẫn có.
Bất quá luận bàn vậy phải cẩn thận vô cùng. Bởi vì luận bàn vạn nhất thua thì sẽ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh.
Diệp Hồng so với Vương Siêu cao hơn nửa đầu, ước chừng khoảng một mét chín. Bất luận là đứng ở trước mặt kẻ nào đều khiến cho người khác cảm giác được áp bức. Đầu trọc, vóc người cường tráng thật giống La Hán Tây thiên Phật tổ.
"Vương sư phụ. Ta tu luyện là La Hán Hộ Thân Chủy được lưu truyền đến nay của Nam Thiếu Lâm".
Trong khi nói chuyện Diệp Hồng tiến lên một bước, hai chân một trước một sau, đầu gối khép lại như cây kéo. Toàn thân tứ bình, trọng tâm đặt tại chân sau.
Vương Siêu cũng làm ra một tư thế, hai thân thủ hợp lại cùng một chỗ.
Đây là tiêu chuẩn mở đầu trong khi luận bàn.
"Cẩn thận!" Trong khi nói chuyện thì cánh tay của Diệp Hồng khom lại, khủy tay vừa lộn, các đốt ngón tay hạ xuống chuẩn xác ngay gân các đốt ngón tay Vương Siêu.
Một thức này là Khái Trửu trong La Hán Chủy. Chuyên đánh tê dại gân, cùng người khác luận võ giao thủ chỉ cần đánh trúng một cái thì cánh tay đối thủ liền bị tê dại như điện giật. Tạm thời mất đi lực chiến đấu.
"Hảo công phu" Hai tay chắp lại, Vương Siêu nhìn thấy một gõ này của Diệp Hồng như sơ sài, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng nhưng độ chính xác, công phu dùng kình không có bảy tám năm khổ luyện căn bản không làm được.
Trong khi Vương Siêu nói chuyện cũng thi triển ra một chiêu 'Như Phong Tự Bế'. Tay phải lui về sau vô thanh vô tức tránh thoát. Đồng thời tay trái cũng chặn ngang trước ngực vừa đúng lúc ngăn cản một chiêu 'La Hán Tróc Xà' sau đó của Diệp Hồng.
Tay phải triệt thoái về phía sau, tay trái đưa ngang là để phong tỏa (Thái Cực Quyền giảng nghĩa)
Một chút sau khi phong bế thế công của Diệp Hồng thì hai tay của Vương Siêu đẩy về phía trước, thân thể tiến lên. Quyền pháp như hổ phác nhưng cước bộ lại giống như ngồi ngựa kéo cung, cũng không phải tam thể thức. Hơn nữa khi hợp vào trong còn kèm theo một sức mạnh giáp kích!
Bị song chưởng này của Vương Siêu công đến kèm theo thân thể công kích khiến cho Diệp Hồng cảm giác được hai tay hắn như cánh cửa sắt. Một chút mở ra liền đánh mình ra ngoài, sao đó cánh cửa đóng lại muốn đem mình nhốt vào trong.
"Hay cho một chiêu 'bế'!" Diệp Hồng cũng là cao thủ, biết được nếu bị Vương Siêu giam vào trong cửa sợ rằng xui xẻo nhiều hơn may mắn.
Bùng nổ một tiếng, lá gan tê dại. Đạp đạp đạp lui về phía sau vài bước hóa giải.
Hai tay đẩy lên giống như là Hổ hình trong Hình Ý. Hổ hình là tam thể thức. Như Phong Tự Bế là Cung Tiến Bộ. (Thái cực quyền giảng nghĩa)
"May là Diệp Hồng lui lại. Nếu bị nhốt trong cửa thì không xong rồi. Hạ bộ có Bão Hổ Quy Sơn. Hông đánh, thắt lưng đánh, cả người liền một mạch. Diệp lão ca sợ rằng đỡ không được. Thái Cực Quyền của Vương lão ca thật sự là đến mức đăng phong tạo cực rồi".
Bạc Tuyền Di cùng với cao thủ Thái Cực Quyền giao đấu qua mấy lần. Nhìn thấy một chiêu 'Như Phong Tự Bế' của Vương Siêu giống như cánh cửa sắt mấy ngàn cân vừa đóng vừa mở. Trong lòng âm thầm thán phục.
"Ừm. Phun!" Khủy tay của Diệp Hồng bị Vương Siêu tránh thoát, kế tiếp là 'La Hán Tróc Xà' bị Vương Siêu ngăn cản. Suýt nữa bị nhốt trong cửa không thể không lui về phía sau. Trên luận bàn có thể nói là thua một chiêu.
Bất quá hắn cũng không tính dừng lại. Trong nháy mắt lui một bước, khí trong yết hầu vận chuyển đến mũi phát ra âm thanh chấn động thật lớn. Giống như một con voi đang rống.
Hai tay hắn khẽ vận khí huyết một chút liền bành trướng ra. Màu đỏ như son, nóng bỏng như lửa.
Trên tay vừa vận lực thì chân hắn cũng di động. Thấp người ngồi xuống lủi qua, duỗi song chưởng đánh đến dưới sườn Vương Siêu.
Phương pháp vận khí phát lực này có thể bộc phát lực thật lớn, được hắn kích thích từ trong cơ thể ra, giống như trong cơ thể ẩn chứa một con voi thật lớn.
Đòn sát thủ trong La Hán Hộ Thân Chủy - Phật Đà Trịch Tượng. Phật tổ đi đường gặp voi liền dùng sức ném một cái lên trời cao. Mười ngày mười đêm sau cũng không thấy rơi xuống. Có thể thấy được lực lượng to lớn như thế nào. Đây chỉ là đánh trả, khủy tay mãnh kích.
Âm thanh xé gió vang lên, kinh mạch toàn thân thông suốt.
Một chiêu này rất hung mãnh, một chút liền tấn công dưới sườn. Chân Vương Siêu liền phân ra thành thế vô cực, một chiêu 'Lãm Tước Vĩ' ấn lên tay Diệp Hồng.
"Hây!" Cánh tay Diệp Hồng bị Vương Siêu đè lại, mà Vương Siêu lại giống như một toàn núi bất động khiến hắn phát ra âm thanh lớn hơn. Toàn thân đỏ bừng như một mặt trời máu. Trên đầu trọc cũng bốc ra luồng khí, cánh tay vận lực đánh ra lần nữa.
Hắn muốn đánh bay thân thể Vương Siêu.
Phật đà ngay cả voi cũng ném lên trời cao, hắn không tin Vương Siêu nặng hơn voi.
Nhưng mà Vương Siêu không chút ảnh hưởng gì. Một chiêu Lãm Tước Vĩ đè cánh tay hắn mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức cũng không thể di động chút nào.
"Phục rồi. Lực ném của ta coi như là mười bao cát to cũng bị ném bay" Diệp Hồng lui về phía sau. Bị một chiêu của Vương Siêu đánh tâm phục khẩu phục.
"Công phu của Vương lão ca cũng không cần ta luận bàn. Ta không phải là đối thủ" Quyền sư Sa Lượng cảm thán.
"Vương lão ca. Ta thỉnh giáo người một chút đan đạo" Bạch Tuyền Di cảm thán không thôi. Đột nhiên cởi áo mình lộ ra rốn dưới bụng. Hai tay đặt bên hông tạo thành tư thế tọa khố âm thầm vận khí.
Chỉ tỏn chốc lát da mặt, da tay và rốn hắn đỏ như máu. Nóng như lửa, một tia khí từ da tay bốc hơi lên.
"Tiểu phúc của ta có thể bão trụ khí huyết nhưng không thể thành đan. Không biết kinh nghiệm thành đan của Vương lão ca là gì? Nếu Vương lão ca có thể chi ta một chút ta nguyện ý bái ngài làm thầy" Bạch Tuyền Di đột nhiên hướng đến Vương Siêu cầu khẩn.
"Ài! Võ công đạt đến cảnh giới của ngươi vậy muốn tiến thêm một cảnh giới nữa thật khó. Hóa kình đã thành, đan khó bão. Đến tình trạng này chỉ còn tự tìm hiểu mà thôi. Quả thực là cần trao đổi một chút. Ta bất quá chỉ đi trước một đoạn. Bái sư không cần phải nói. Vốn chính là trao đổi, ta sẽ đem kinh nghiệm bản thân nói cho ba người các ngươi vậy".
Vương Siêu rốt cục cũng biết được mục tiêu chính của Bạch Tuyền Di đến tìm mình hôm nay là gì.
Tiểu phúc của Bạch Tuyền Di vận khí có thể đưa máu tập trung lại thành một khối. Đã đạt đến tình trạng thiêu hỏa rồi. Dùng đan mà nói chính là 'tam muội chân hỏa thiêu đan điền, có duyên tạo ra kim đan'.
Trong tiểu phúc chính là vị trí yếu nhất của con người. Túi mật, thận, khí môn, huyết môn, mệnh môn đều thành một khối. Nếu như có thể tu luyện thành sẽ khiến cho thể năng, tố chất đều được đề cao mạnh mẽ.
Hóa kình sau khi luyện thành muốn bão đan cũng là áp súc khí huyết. Chủ luyện một khối tiểu phúc này, đưa khí huyết áp súc thành như kim châm cứu kích thích những vị trí trọng yếu. Nhất cử bộc phá ra tiềm lực lớn nhất.
Cao thủ có thể bão thành đan, nén khí huyết thành một điểm so với cao thủ hóa kình mạnh hơn gấp mười lần.
Nhưng một cửa này khổ sở vô cùng. Đan ở đây chính là kim đan trong đại đạo. Có thể thấy được nó quan trọng như thế nào. Mười vạn người luyện quyền cũng chưa có một người thành đan.
Bạch Tuyền Di đã đi đến cảnh giới này, ngộ được quyền ý ở phương diện này nhưng khổ là không có kinh nghiệm. Một khi không thận trọng, nắm giữ không tốt có thể thiêu đốt đan điền, phá hỏng tất cả.
Một khi đan điền bị nổ thì mặc kệ là cao thủ gì cũng phải bị tiêu chảy mà chết (Về phần quyền thuật cao thủ bị tiêu chảy chết nhiều vô số kể. Thượng Vân Tường khi già bị tiêu chảy ba ngày rồi qua đời. Ta nghe đồn rất nhiều cao thủ luyện quyền đều bị chết do tiêu chảy. Những người luyện quyền khác cũng sẽ nghe được những lời này).
Là sau khi hắn tỷ thí với Vương Siêu mới tìm đến đây để học hỏi.
Hắn lần này đến đúng là cầu dạy. Chỉ cần Vương Siêu có thể đem kinh nghiệm bản thân nói cho hắn thì mặc kệ là phải trả giá bao nhiêu, cho dù là bái sư cũng không sao cả. Đây chính là kim đan đại đạo.
Hắn nào biết Vương Siêu lại đáp ứng dễ dàng, không mọt điểm do dự cũng không cho hắn bái sư. Chỉ nói là trao đổi. Đại trí tuệ như vậy cho dù là hắn hào sảng hơn nữa cũng không nhịn được phải sửng sốt. Tưởng rằng bản thân nghe nhầm chứ.
Ngay khi hăn sững sờ thì Vương Siêu cũng đã nói chuyện.
"Lửa thiêu trong tiểu phúc của ngưoi vẫn còn chưa đủ. Khí huyết vẫn chưa được ép súc lại. Sau khi 'bão' xong thì toàn thân rỗng không. Cho dù muốn bão cũng không được. Người căn bản không thể nói ra lời, phật môn không phải đã nói: Không mắt thì mũi và lưỡi sẽ là ý chí. Không màu sắc có thể tiếp xúc bằng mùi hương.
Bão đan chính thức là khi bão trụ đôi mắt không thấy gì, lưỡi không nếm được gì, mũi không nghe được hơi thở. Trong đầu trống rỗng. Nếu như bão đến tình trạng như vậy thì cho dù thu gom lại cũng chỉ thành đan, chỉ có thể bão được một chút thôi. Nếu như trong thời gian quá dài mà khí huyết tinh thần toàn bộ đến bụng ngươi vẫn không tỉnh lại, thì xem như đã chết".