Toàn thân Vương Siêu khẽ run nhẹ, cảm giác mừng như điên xuất hiện trong lòng. Đường Tử Trần vừa mới nói không cho Hoắc Linh Nhi ở bên cạnh mình nữa, chính là rõ ràng nàng tiếp nhận mình. Còn có gì so với tình cảm đau khổ tìm kiếm đây chứ? Một khi người tỷ tỷ mạnh mẽ này tiếp nhận mình, đương nhiên sẽ không cho bất kỳ một nữ nhân nào khác chia sẻ.
Nhìn thấy Đường Tử Trần ngồi trước bàn trang điểm, Vương Siêu vội vàng đi qua dùng ngón cái và ngón trỏ kéo một ít tóc nhếch lên trên, tay kia cầm một chiếc lược gỗ chải mái tóc vốn rất suôn mượt của Đường Tử Trần.
Sắc mặt Đường Tử Trần rất bình tĩnh, nhàn nhã. Khí chất trên người giống như ánh nắng ấm áp sau mùa đông. Một khi nào hạ quyết tâm làm việc gì thì khí chất, vẻ mặt đều nhàn nhã thư sướng như vậy. Vương Siêu đối với nàng rất quen thuộc.
Nhìn bàn tay Vương Siêu đang nắm tóc mình qua gương rất trắng, những mạch máu nhỏ hồng cũng có thể nhìn thấy, da tay mềm mại như bàn tay trẻ con vừa sinh ra không bao lâu.
"Da tay của đệ so với tỷ còn muốn đẹp hơn nữa" Đường Tử Trần nhẹ nhàng cười: "Nhìn đệ giúp tỷ trang điểm kìa, lại dùng thủ pháp 'Đảo Kiếp Hồng' trong Thái Cực Quyền. Thật sự là khắp nơi đều là quyền ý, quyền thần. Nhân quyền hợp nhất. không có chút buông lòng nào cả!"
"Đệ Đảo Kiệp Hồng. tỷ lại là Mỹ Nhân Chiếu Kính" Toàn bộ tinh thần của Vương Siêu chăm chú chải tóc cho Đường Tử Trần, giống như đang chăm chú mài một kiện ngọc khí tinh xảo.
Hắn vén tóc lên cao. Bất giác đã dùng đến 'Đảo Niệp Hồng' trong Thái Cực Quyền. Đường Tử Trần là tu vi gì? Liếc mắt một cái liền nhìn ra nên nói đùa một chút.
Mà Vương Siêu nói chính là 'Mỹ Nhân Chiếu Kinh', một công phu sát thủ trong 'Thái Tổ Trường Quyền'. Trái phải câu móc. xoay người ngồi xuống vây chân đá lên. Tư thế của Đường Tử Trần đang ngồi có chút nghiêng, chân trái hư chân phải thật. Ẩn chứa khai thức 'Mỹ Nhân Chiếu Kính'.
Nhìn mỹ nhân trang điểm đầy điềm đạm và tĩnh lặng, nhưng sát khí run sợ được ẩn tàng thật sâu.
Nhãn lực của Vương Siêu so với Đường Tử Trần không thấp hơn chút nào. Hắn cũng nhìn thấy tư thế ngồi của Đường Tử Trần ẩn chứa quyền ý sát thủ.
Hai tỷ đệ sau khi nói chuyện này liền nhìn nhau cười. Dường như tất cả chỉ cần trao đôi qua ánh mắt là có thể hiếu, ý cảnh 'Tâm hữu linh tê nhất điểm thông' trong phút chốc đã tràn ngập căn phòng.
Võ công của hai người đã đạt đến cảnh giới thượng thừa 'Quyền vô ý, vô ý trong chân ý', nhất cử nhất động không cần tận lực điều khiển, nhưng đều là những quyền thế cao thâm.
Cũng vì như vậy Đường Tử Trần mới cảm giác được có Vương Siêu luôn ở bên cạnh mình, thì cuộc sổng mới không còn tịch mịch nữa, tất cả đều tràn ngập màu sắc chứ không phải vẻ lạnh như băng trước đây.
Vương Siêu giúp nàng chải tóc cẩn thận cực kỳ, thật vất vả mới giúp Đường Tử Trần thay áo khoác.
Một phụ nữ như Đường Tử Trần vô luận mặc trang phục gì đều có khí chất như long như hổ. Ba của Hoắc Linh Nhi khi đối mặt nàng còn cảm nhận sâu sắc hơn Vương Siêu rất nhiều.
Lần này nhà tư bản Hoắc gia gặp mặt Đường Tử Trần ở trong một trang viên nhở được tạo bằng gỗ, trong một khu rừng cạnh bên.
Mặc dù năm mới vừa đến, dư âm của mùa đông vẫn còn, nhưng Nam Dương Indonesia có ánh mặt trời chiếu rọi như đầu hạ. gió biển ấm áp thổi đến khiến cho người ta tỉnh táo.
Lần gặp mặt với Hoắc tiên sinh rất đơn giản. Không có bất kỳ người ngoài nào cả, chi có bốn người mà thôi. Cha con Hoắc Linh Nhi, chị em Đường Tử Trần và Vương Siêu.
"Đường tiểu thư quả thật không phải người phàm. Vừa nhìn thấy thì không thể nào quên được" Ba của Hoắc Linh Nhi bắt đầu cuộc nói chuyện rất văn nhã, đồng thời hắn cũng âm thầm đánh giá người phụ nữ có hung danh vang xa như Bin Laden trong giới xã hội cao tầng tại phương Tây. Không làm hắn thất vọng.
Nếu như nói hắn đối mặt với Vương Siêu là con chuột cắn con rùa không thể nào ngậm miệng lại được, thì đối mặt với Đường Tử Trần chi cảm thấy sự áp bách lên trái tim, khiến hắn hít thở không thông.
Mặc dù hắn chính là gia trưởng của một gia tộc đại phú hào số một số hai tại Hồng Kông, nhưng Đường Tử Trần chính là người lãnh đạo cao nhất của Đường Môn với hơn mười vạn người. Có được lực lượng võ trang quân sự đối kháng rất nhiều với quân đội chính phủ, tài lực khổng lồ có thể âm thầm thao túng những nhân vật tuyển cử chính trị trong nhiều quốc gia tại Châu Âu.
"Người phụ nữ này không dễ chọc" Lần đầu tiên nhìn thấy mặt Đường Tử Trần ba của Hoắc Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ý niệm này trong đầu. đồng thời ý niệm để cho Hoắc Linh Nhi rời xa Vương Siêu cũng càng kiên định hơn.
"Phụ nữ là một người không dễ nắm giữ, nhất là phụ nữ có thực lực kinh khủng. Linh Nhi à Linh Nhi. con thích ai không thích nhưng lại đi thích người của người phụ nữ này chứ?" Hoắc tiên sinh nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của con gái mình khi thấy Vương Siêu, ánh mắt nhìn Đường Tử Trần ghen ghét, cừu thị khiến cho trong hắn lạnh cả người. Trong lòng thầm mắng Vương Siêu không thôi.
"Một người trẻ tuổi muốn quyền có quyền, muốn bản lãnh có bản lãnh. muốn tiền đồ có tiền đồ như vậy, sao không làm thiếu tướng cho tốt đi. còn chạy đến Đường Môn làm một tên mặt trắng làm gì!"
Trong lòng tức giận vô cùng nhưng đương nhiên ba của Hoắc Linh Nhi sẽ không biểu hiện ra ngoài.
"Đường tiểu thư, lần này ta và tiểu thư gặp nhau nói chuyện chủ yếu là chuyện hợp tác. Gần đây vận chuyên đường xa trên biển không tốt lắm. Hải tặc hung hăng càn rỡ nên ta muốn mượn nhân thủ và võ trang của Đường Môn. về phần giá cả thì cứ dựa theo bảng giá lính đánh thuê trên thế giới để tính".
Đường Tử Trần khoát tay: "Cụ thể sinh ý của Hoắc tiên sinh ta đã biết từ em ta rồi. Người của Đường Môn chúng ta không phải là lính đánh thuê mà chỉ là chiến sĩ cầm vũ khí để bảo vệ tài sản tính mạng của mình không bị giết hại, cướp đoạt mà thôi".
"Điều đó đương nhiên. Ta sớm đã nghe nói Đường Môn có quy định không cho phép tiếp nhận bất cứ yêu cầu đánh thuê nào không phải do người Hoa yêu cầu" Ba của Hoắc Linh Nhi bình tĩnh nói: "Nhưng mà Hoắc gia chúng ta chính là người Hoa chính tông".
Đường Môn quả thực có quy củ này: Không phải người Hoa thì cho dù có cho bao nhiêu tiền cũng không bán mạng cho ngươi. Võ trang người Hoa chỉ bảo vệ tánh mạng tài sản và ích lợi của người Hoa.
Bất quá những năm Đường Tử Trần không có ở đây. Nam Dương Đường Môn đều do Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong lãnh đạo đã đi ngược lại quy định này. Vì tài chính khổng lồ nên thường đi đánh thuê cho một vài tập đoàn lớn của phương Tây. Nên khi Đường Tử Trần triệu khai Khán thân đại hội này, điều đầu tiên làm chính là tước đoạt binh quyền của hai người này.
Chiến sĩ trong Đường Môn phụ trách đánh thuê cho người ngoài chỉ có người da đen cường hãn tại Châu Phi do Đường Tử Trần huấn luyện thành năm tập đoàn đánh thuê không lồ. Trên cơ bản đều là những người dân bản xứ da đen sống trong vùng chiến loạn. Cuộc sổng của họ không có chỗ đứng. không làm lính đánh thuê thì hoặc là chết đói hoặc là làm cường đạo đánh cướp. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
"Còn có, ta hy vọng có thể thuê mười chiến sĩ tinh nhuệ của Đường Môn các người bảo vệ an toàn cho đệ tử Hoắc gia chúng ta trong thời gian dài. Bây giờ các công ty bảo vệ trong nước rất kém. Một khi nghe tiếng súng thì hai chân mềm nhũn ra, không có một chút năng lực ứng biến nào chứ đừng nói là bảo vệ chủ. Chỉ có chiến sĩ Đường Môn các người đã từng trải qua sự tẩy lễ của chiến tranh thì ta mới an tâm".
"Đồng thời ta muốn hợp tác với Đường Môn các ngươi. Tại Indonesia sẽ mở trường học mới. Hàng năm xí nghiệp của Hoắc Gia ta sẽ ở trong trường học chiêu sinh các học sinh ưu tú để làm việc".
Đường Tử Trần nghe ba của Hoắc Linh Nhi nói kế hoạch hợp tác cuối cùng thì đôi mắt chợt lóe: "Xem ra Hoắc tiên sinh muốn thành lập võ trang cho chính mình?"
"Không sai" Ngữ khí của Hoắc tiên sinh mặc dù có chút phóng túng, nhưng cũng thấu lộ ra hùng tâm bừng bừng.
Một xí nghiệp lớn đầu tư đại học rồi sẽ ký hợp đồng với các học sinh tài giỏi trong đó. Sau khi học xong liền đến xí nghiệp nhận chức, tạo thành một trung tâm chuyên bồi dường nhân tài.
Đây là thủ đoạn bồi dưỡng người của một số xí nghiệp không lồ, bởi vì khi tuyển thành viên trong xã hội thì bối cảnh có chút phức tạp. Hai là không có tuyển được người tài giỏi. Mà trường học của chính mình có thể đào tạo kỹ thuật có tác dụng trong xí nghiệp. Sau khi ra trường có năng lực so với sinh viên đại học khác vô số lần.
Bất quá ba của Hoắc Linh Nhi muốn cùng Đường Môn mở trường học là không phải bồi dường ra những nhân tài bình thường, mà là dạy dỗ những chiến sĩ có cách chiến đấu tinh thông, sử dụng súng ổng thành thạo. năng lực dã chiến mạnh mẽ.
'Minh Luân Đường' của Đường Môn chính là một trường học như thế. Ngoại trừ nó ra thì tại Indonesia có rất nhiều trường học của các xí nghiệp khổng lồ Nhật. Hàn, Âu Mỹ... đều như vậy. Biểu hiện ra ngoài chính là giúp kiều bào của mình học tập ngôn ngữ chính mình, nhưng thật ra đó chính là trụ sở đang âm thầm bồi dường chiến sĩ.
Trong nước có trường học như vậy là điều không có khả năng. Hoắc tiên sinh vì bồi dường lực lượng võ trang cho gia tộc mình, chi còn cách hợp tác với Nam Dương Đường Môn mà thôi.
Nam Dương bất đồng. mặc dù chính phủ Indonesia biết rõ trường học biểu hiện là nơi học văn hóa nhưng thật ra là trụ sở bồi dưỡng chiến sĩ nhưng không dám cấm. Một khi cấm sẽ tạo ảnh hường rất lớn đến thế giới, sẽ để cho các quốc gia kia mượn cớ gây chiến. Hơn nữa một khi những chiến sĩ trong trường học loạn động cũng sẽ khiến cho quốc gia rung chuyển mãnh liệt.
Thử nghĩ một nhóm lớn đầy đủ đạn dược như chiến sĩ Đường Môn, binh lính Âu Mĩ, binh lính Nhật Bản nổi loạn khắp nơi sẽ có bộ dáng gì? Đây cũng là do thực lực chính phủ tại các nước Nam Dương không mạnh mẽ.
Các quốc gia tại Nam Dương so với quốc gia Châu Phi không có gì khác nhau. Đều là nơi các tập đoàn quân phiệt có thế lực lớn trên thế giới tập trung bồi dưỡng võ trang tư nhân cho riêng mình.
"Còn nữa, Linh Nhi còn nhỏ. Tính tình do nuông chiều nên quật cường. Đi theo Vương Siêu sư phụ học võ sẽ tạo cho ngài không ít phiền toái mong Đường tiểu thư không để ý. Sau khi thỏa thuận sự hợp tác với Đường tiểu thư xong sẽ đưa Linh Nhi rời khỏi đây".
Khi Hoắc tiên sinh nói những lời này, đều nhìn chăm chú vào sắc mặt Đường Tử Trần.
Hoắc Linh Nhi vốn ngồi yên nhìn Vương Siêu nhưng khi nghe câu này liền nhíu mày, đứng lên nhìn Vương Siêu hỏi: "Sư phụ. Con chi hỏi một câu, người có muốn con rời đi hay không? Con chi muốn nghe người nói muốn hay không thôi?"
Vương Siêu nhìn thấy ánh mắt Đường Tử Trần nhìn mình, liền hạ mi mắt xuống mở miệng nói...