Long Xà Diễn Nghĩa

"Thật sự là quá chủ nghĩa quan liêu rồi nhưng cũng còn may, có Liêu Tuấn Hoa chỉ đạo cũng được. Nói cách khác, nơi này cao thủ mặc dù nhiều nhưng không có ai là tuyệt đỉnh cả, có thể ngăn chận những đợt sóng lớn của giới võ thuật Hàn Nhật, nếu khi song phương giao thủ mà bị người khác đánh tới run rẩy tơi bời và rồi bị tạp chí Hắc Đái phê bình một chút thì mọi người sẽ mất hết thể diện. Thật đáng tiếc cho ba đại cao thủ hóa kình của Thiếu Lâm toàn bộ đã bị người anh em Vương Siêu đánh cho đến tàn phế và tử vong, nếu không hôm nay ở đây cũng có thể lộ rõ uy danh. Nếu người anh em Vương Siêu còn đây thì tốt rồi, đáng tiếc…"

Lưu Thanh chéo chân ngồi trên băng ghế dài trong phòng, thật không có một chút phong độ của quân nhân và võ thuật gia gì cả, nhìn vào chỉ là một bộ dáng bất cần đời thôi.

Bộ dáng này của hắn rất khác với các quan chức và các võ thuật gia ngồi tại đây, cơ hồ có hơn phân nửa số người không quen nhìn hắn có bộ dáng như thế nhưng cũng không thể làm gì hắn. Luận về bối phận võ thuật thì hắn là truyền nhân chính tông đời thứ ba của Lý lão gia tử Bát Quái Môn, luận về võ công thì Bát Quái Chưởng của hắn cương nhu tề tụ, tốc độ nhanh như điện xẹt, hơn nữa tuổi còn rất trẻ thể ực dồi dào, quỷ kế đa đoan, rất nhiều người đối với hắn đều có chút kiêng kỵ, càng huống chi hắn còn có bối cảnh rất dày sau lưng.

Đối với lần giao lưu võ thuật cùng Hàn Nhật lần này, trong lòng của Lưu Thanh cảm thấy rất không lạc quan.

Đừng thấy ở tại đây có nhiều võ thuật gia như Thiếu Lâm, Võ Đang, Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái ba phái nội gia quyền lớn cùng với Tra Quyền, Trạc Cước, Ưng Trảo Phiên Tử, Vịnh Xuân, Bạch Hạc Quyền, bên cạnh đó còn có các phái khác như Tam Hòang Pháo Chủy, Ngũ Tổ Trường Quyền, Bát Cực, Hoa Quyền, Nga Mi Truy Phong Đỏan Đả, Đại Thánh Hầu Quyền, Ngũ Hành Thông Bối, Phách Quải, Thanh Thành cũng như các phái khổ luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Ngạnh Khí Công, Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo… đây đều là đều các danh gia nổi tiếng nhưng cũng không có đại cao thủ tài năng nào. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lưu Thanh đã từng chu du hải ngoại nhiều năm nên cũng hiểu rõ được, các danh gia võ thuật này mặc dù công phu luyện được rất thâm hậu nhưng nói đến chiến đấu sinh tử thì rất ít.

Ví dụ như người mang tên Hồng Côn ngồi ở phía trước kia, từ nhỏ đã luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Ngạnh Khí Công, công phu cũng rất cao nhưng hắn hiện tại đã là quan chức của Sở Thể Thao Tứ Xuyên và do đó rất nhiều năm cũng không có luyện tập đến, bụng đã bự ra, công phu so với năm đó tụt giảm rất nhiều.


Lưu Thanh tin tưởng rằng nếu như đến khi chính thức giao thủ thì hắn trong vòng ba chiêu và không hề hao phí khí lực có thể đánh cho tên Hồng Côn kia tơi bời hoa lá.

Bất quá trong những người đang ngồi đây cũng không phải không có cao thủ, như người trung niên đạo sĩ ngồi ở trong góc phía sau kia, da tay trắng nõan, không có râu mép, thân mặc đồ tây, đầu búi tóc cài trâm, quả là cao thủ.

Người trung niên này Lưu Thanh cũng biết tường tận, hắn gọi là Ngô Tuyền Nam, từ nhỏ đã luyện võ, lúc mười sáu tuổi đã tham gia tự vệ binh chiến đấu, sau khi xuất ngũ thì trở về núi Võ Đang làm đạo sĩ, vài chục năm nay cũng không có lộ diện. Lưu Thanh khi ở quân khu Bắc Kinh theo Lý lão gia tử học quyền thì Ngô Tuyền Nam này có một lần đã ghé thăm nên mới gặp hắn, tiếp đó được hắn diễn luyện một bài công phu miên chưởng của Võ Đang có tên Tiên Thiên Thái Hòa Quyền cho xem, không cần sử dụng ám kình, thế nhẹ như bay, có thể đánh xuyên qua một khối đậu hủ đặt trên làm nát gạch phía dưới.

Núi Võ Đang còn có tên gọi khác là núi Thái Hòa, bộ công phu mà Ngô Tuyền Nam diễn luyện kia chính là một môn công phu nội gia cao thâm của Võ Đang. Hơn nữa Lưu Thanh còn biết đựơc, trong ngần ấy năm thanh tu Ngô Tuyền Nam cũng không có buông lỏng việc luyện quyền pháp, vẫn khổ tu như trước, vào mỗi buổi sớm hàng ngày đều đi bộ hơn vài chục km, sau đó đứng bên vách núi cao dựng đứng trên núi Võ Đang rèn luyện thân thủ.

Bây giờ Lưu Thanh cũng không biết thân thủ của hắn đã đạt đến trình độ gì rồi nhưng là lần gặp mặt này từ khí chất mà nhìn thì Lưu Thanh biết được bản thân hắn không phải đối thủ của người này. Tuy nhiên hai người cũng đã gặp mặt và đã cùng nhau ăn một bữa cơm, giao thủ qua một lần, hơn nữa Ngô Tuyền Nam này đối với Lý lão gia tử hết sức tôn kính nên cũng không có xích mích gì.

Bất quá hiện tại Ngô Tuyền Nam vẫn ngồi ở trong góc, gương mặt lạnh như băng không muốn ai tiếp cận.

Lưu Thanh biết Ngô Tuyền Nam cũng không phải là quan chức gì và cũng không phải là người giàu có, bản thân chỉ mở một phòng bệnh chữa trị xương cốt dưới chân núi Võ Đang, vì hắn thật ra cũng không phải là đạo sĩ chính quy của Võ Đang nên vấn đề tài chính không thể nắm được.


Lần này do Liêu Tuấn Hoa đến bái phỏng Lý lão gia tử thuận miệng nhắc tới và đề cử hắn, do đó mới thông báo cho Sở Thể Thao Hồ Bắc mời hắn đến đây.

Cho nên hắn cũng không giống như các quyền sư ngồi chung quanh kia, không có đệ tử tham gia làm huấn luyện viên trong quân đội, bản thân lại không phải là quan chức của nhà nước và lại không có làm ăn buôn bán lớn như những người khác.

Ví dụ như người mặc đồ vải kiểu xưa đang ngồi ở trước mặt, quyền sư cùng tuổi với Liêu Tuấn Hoa, tên là Đái Hồng. Người này thuộc Đái gia ở Sơn Tây, là mạch đích truyền của Tâm Ý Quyền, có rất nhiều đồ đệ, gia cảnh của hắn cũng lớn, nhà hắn khống chế quyền kinh doanh quặng mỏ ở Sơn Tây, bản thân hắn cũng là hội trưởng của Hiệp Hội Võ Thuật Sơn Tây nữa.

Hắn lần này mang theo một ít đệ tử đắc ý đến đây để tìm kiếm và mở rộng quan hệ, ý muốn cho đệ tử của hắn đoạt được giải thưởng vinh dự cao nhất của cuộc đấu lần này là thanh kiếm "Võ Đạo".

Bất quá Lưu Thanh cũng không phải vì thực lực gia cảnh của Đái Hồng mà xem nhẹ hắn.

Nói về Đái Hồng này thì hắn cùng Liêu Tuấn Hoa cũng có chút quan hệ, sư phụ của Liêu Tuấn Hoa là Hồng Môn nguyên lão Chu Hồng Trí tại nước Mĩ với công phu Tâm Ý Lục Hợp Quyền, cùng một mạch với Đái gia. Ông nội của Đái Hồng là sư huynh của Chu Hồng Trí, một trong Nghiễm Đông Tam Hổ là Đái Quân cũng là sư huynh của Liêu Tuấn Hoa, hắn cũng là người thuộc Đái gia thôn ở Sơn Tây.


Tuy nhiên, võ công quyền pháp của Đái Hồng cao hơn rất nhiều so với Đái Quân, năm đó Đái Quân chỉ là một người dân bình thường tại Đái gia thôn thôi, còn gia cảnh của Đái Hồng lúc đó đã là bí thư trong thôn rồi, hơn nữa còn là mạch đích truyền của Tâm Ý Lục Hợp Quyền. Bởi vì Đái Quân không quen nhìn gia đình của Đái Hồng cải cách mở cửa, chiếm lấy quyền kinh doanh quặng mỏ nên mới chạy ra hải ngoại nhập cư trái phép, theo Chu Hồng Trí học tập quyền pháp rồi quay về gia nhập vào Hồng Môn.

Lại nói tiếp, gia đình Đái Hồng còn có thù với Đái Quân, năm đó gia đình Đái Hồng chiếm đoạt quyền kinh doanh quặng mỏ mà đã giết chết không ít người.

Với Đái Hồng này, không nói về mặt võ công, thì bản thân hắn cũng có hai học vị tiến sĩ của Đại Học Cambridge tại Anh. Sau khi du học trở về nước mới chuyên tâm vào võ thuật, hơn nữa cũng có thành tựu rất cao, ngay cả Lý gia ở Hong Kong cũng đã từng mời hắn đến chỉ giáo quyền pháp nhưng hắn cũng cự tuyệt.

"Lần này trong giới thanh niên, hạt giống thì có Hoắc Linh Nhi, Triệu Tinh Long, còn có hai nữ ba nam, năm người đệ tử của Đái Hồng, ngoài ra còn có một Tào Tinh Tinh và mấy người thanh niên xuất sắc khác nữa".

Trong lúc Lưu Thanh đang suy nghĩ thì Liêu Tuấn Hoa đã đứng lên phát biểu.

Lời phát biểu của Liêu Tuấn Hoa không có gì quan trọng cả, chỉ là một tràng dài nói về bộ máy quan liêu, nào là quốc gia đối với cuộc đấu lần này coi trọng ra sao, trao đổi giao lưu thế nào với Hàn Nhật, trong các trận đấu phải lấy tinh thần hữu nghị làm đầu, rồi còn phong cách thi đấu ra sao… tất cả đều là nói nhảm.

Hắn phát biểu một hơi hơn ba tiếng đồng hồ, ngồi tại đây ai cũng coi như là danh gia võ thuật có tọa công rất cao, nhưng cũng chịu không nổi lộ ra ánh mắt bất mãn. Tuy nhiên cũng không có ai lên tiếng hoặc lấy cớ đi toilet bỏ ra ngoài, qua đó cũng có thể thấy được thân thể tố chất của họ rất tốt.


Gần cuối bài phát biểu Liêu Tuấn Hoa mới nói ra mấy câu quan trọng: "Lần này Bộ Thể Thao tiến hành thi đấu tuyển chọn, người báo danh tham gia có hơn ba nghìn người gồm các học viện võ thuật, hiệp hội boxing, các thành viên thuộc võ cảnh bộ đội cùng một số nơi khác, tuy nhiên tiêu chuẩn chọn lựa lần này chỉ tuyển có 100 người. Trong cuộc đấu giao lưu với giới võ thuật Hàn Nhật lần này chỉ có tiến vào nhóm mười người đứng đầu mới có được tiền thưởng cùng vinh dự, quốc gia lần này đưa ra nhiệm vụ cho chúng là phải tiến được vào nhóm mười người. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cuộc thi đấu giao lưu lần này cũng không phải là dành cho giới thanh niên không, mà là còn dành cho các võ thuật gia danh tiếng của chúng ta giao lưu trao đổi với các võ thuật gia danh tiếng của hai nước Hàn Nhật. Tôi cũng là người luyện võ nên cũng muốn trao đổi nâng cao chính mình, nếu mọi người trong lúc thi đấu cảm giác được có gì bất ổn thì đừng nên miễn cưỡng. Sau đây tôi sẽ phát tư liệu về các bên đối thủ để mọi người tham khảo một chút, mọi người hãy nghiên cứu cẩn thận và chuẩn bị tâm lý thật tốt đi"

Sau khi tư liệu được phát ra thì bầu hào khí nhất thời bốc lên, Liêu Tuấn Hoa cười ha hả: "Trưa hôm nay Bộ Thể Thao đã đặt tiệc tại khách sạn Bắc Kinh để chào đón mọi người, mọi người cũng đừng nôn nóng nghiên cứu tư liệu nữa, chúng ta đi khách sạn dùng cơm trước rồi thương lượng sau. Từ ngày mai cuộc thi đấu tuyển chọn sẽ bắt đầu, hy vọng mọi người sẽ làm giám khảo nhằm giúp tuyển chọn ra những người ưu tú nhất để hoàn thành mục tiêu tiến được vào nhóm mười người đứng đầu"

"Lưu Thanh sư phụ, anh có ý kiến gì về người tên Morgan Đường Toái Vân này không? Tôi sao chưa hề nghe nói qua người này? Morgan là một họ của người Mĩ, sao mà tên lại là Đường Toái Vân, nghe như tên tiếng Trung vậy? Nghe nói anh thường xuyên ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, vậy anh có biết vị Nhu thuật gia này là ai không? Còn nữa, tôi có nghe nói trong quân đội của các anh có một người là quán truởng của Lao Sơn Nội Gia Quán tên là Vương Siêu rất nổi danh, sao lần này anh ta chưa tới thế? Tôi cũng muốn kiến thức một chút về vị võ thuật gia này, xem có phải là có ba đầu sáu tay gì hay không?"

Ngay lúc vừa giải tán cuộc họp thì Lưu Thanh đột nhiên bị một người chặn lại.

Người chặn hắn lại đúng là Đái Hồng.

"Hắc hắc" Lưu Thanh cười hai tiếng rồi sờ sờ cái mũi của mình, "Đái Hồng anh là hội trưởng của Hiệp hội quặng mỏ của Sơn Tây, thủ đoạn thông thiên, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng điều tra không được ư?"

Lưu Thanh đối với Đái Hồng này thật có cảm giác rất là không thích.

Đái Hồng cười cười, rất là trầm tĩnh: "Lưu Thanh, ở nước Anh tôi có hai người đệ tử, trong đó có một người là công chúa của hoàng thất. Cô ấy nói với tôi nhờ tôi chuyển lời cho anh là đừng nên dây dưa với em gái của cô ấy nữa. Hơn nữa tôi còn nghe nói, người tên Vương Siêu kia là đồng môn của anh, trong quân đội cũng theo Lý lão đầu học tập Bát Quái Chưởng? Hành tung của anh luôn bất định nên tôi tìm không được, hôm nay vất vả lắm mới gặp mặt, chi bằng chúng ta trao đổi một chút, thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận