Cơm rất đơn giản, chính là đồ ăn của vài gia đình bình thường, thịt nạc rang ớt xanh, cải trắng xào, đậu phụ xay chiên giòn, còn có sợi củ cải bò như sợi bạch ngọc. Sau cùng chính là một khay lớn sủi cảo tròn vo, duy nhất có chút giá trị chính là một chai rượu Mao Đài ủ lâu hơn ba mươi năm, hương thơm ngát tòa ra cùng màu vàng óng ánh, trên chiếc đũa có thế lôi ra sợi tơ như mật ong vậy.
Trong bữa ăn của phụ thân Liêu Tuấn Hoa. Chính là đơn giản như vậy, không phải sơn hào hãi vị xa hoa, tố yến vi cá, nhân sâm sừng hươu, chân gấu não khỉ vv...
Tay nghề của Chu Giai không kém, hai vị lão đại ăn rất hài lòng, uống một chén rượu nhỏ. Thoạt nhìn bộ đáng rất là hưởng thụ.
"Cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm bình thường, bình thường vội chuyện, toàn ăn tại hội họp, đồ nào cũng ăn, thực sự không hợp khẩu vị, chính ở nhà ăn vẫn tốt hơn".
Phụ thân của Liêu Tuấn Hoa dùng chiếc đũa gắp một cái sủi cảo đặt ờ trong miệng, nhìn Vương Siêu cười cười.
"Đúng là vậy, ta bây giờ củng đã nhiều ngày không có ăn một lần cơm nhà" Vương Siêu gật đầu rất hiểu ý. Người địa vị càng cao. Trái lại rất hoài niệm cơm nước ở nhà cùng sinh hoạt ba bữa của người bình thường.
"Cho dù là lãnh đạo lớn, không phải nhà giàu mới nổi, xem người ta trên sinh hoạt đơn giản cỡ nào. Chỉ là lúc ném tiền, trên trăm triệu quăng ra, con mắt cũng không chớp một cái. Có điều là nói đi phải nói lại, vẫn là cơm nhà ăn ngon, tiền nhiều hơn nữa, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị. Dạ dày cũng muốn long ra".
Vương Siêu ngày hôm nay nhìn thấy hai vị lão đại của nhà Liêu Tuấn Hoa, nhà Chu Giai, ấn tượng đối với sinh hoạt của hai người, người thứ nhất chính là rất đơn giản, giản dị, không có biệt thự, ở bên trong phòng ở phân phối của bộ đội, cũng không có xe tên tuổi trăm nghìn vạn, mỏ ra chính là xe chuyên dụng của bộ đội, ngay cả ăn mặc quẩn áo, cũng là quân trang, đồ ăn giản đơn do trong bộ đội phát.
Thấy như vậy, ai nấy đều cho rằng. Bọn họ làm lãnh đạo thanh liêm thật là tốt.
Thế nhưng Vương Siêu lại biết. Bọn họ cũng không phải xây không nổi biệt thự. Mua không nổi xe ô tô hàng hiệu trăm nghìn vạn, lại càng không phải là trước mặt người ngoài cố ý biểu đạt thanh liêm của mình. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Bởi vì tới tình trạng như bọn họ, đã không cần giống nhà giàu mới nổi, giống nhau lãnh đạo. Ăn sơn hào hải vị, mua xe xịn, ở biệt thự hưởng thụ. Biểu đạt mình có quyền thế. Cũng không cần trước mặt người ngoài cố ý làm vẻ ta đây. Tất cả sinh hoạt của bọn họ. Đều chỉ là tại phù hợp thỏi quen của mình mà thôi.
Cùng giống như luyện võ công. Quan như bọn họ, đã tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Chu Giai rất rụt rè ngồi ờ bên cạnh Vương Siêu, mỉm cười nhìn hắn ăn. Về Vương Siêu trong phòng cùng hai vị trưởng bối của nàng nổi chuyện, nàng cũng không biết cụ thể nói cái gì.
"Chu Giai nếu như biết, một lát sau như thế. Ta tặng cho cậu nhà nàng lễ gặp mặt một triệu Euro, có thê trực tiếp ngất xỉu đi hay không. Cho dù không ngất xỉu đi, củng sẽ rất khiếp sợ".
Vương Siêu đột nhiên trong lòng sản sinh một cám giác thú vị.
Trong lòng Chu Giai lúc này, cũng mỏ nhạc vui mừng! Không vì cái gì khác, chính là Vương Siêu bây giờ ăn cơm nàng nấu, ăn rất nhiều rất nhiều!
Sủi cảo nhân hạt sen da bột mì tinh tế, Vương Siêu cắn một cái, miệng nhai một phát ngọt lịm, nuốt vào bụng đi, thật giống như là quỷ chết đỏi giam bên trong địa ngục một nghìn năm!
Dần dần, ánh mắt của hai người đại lão nhìn Vương Siêu, cũng có chút không đúng. Hai mươi người như hai lão đại này, ăn cũng không có bằng một mình Vương Siêu
Bởi vì Vương Siêu ăn một cái lại một cái, mồm quả thực liên tục, Chu Giai tới tới lui lui, nấu ba lần sủi cảo, lại nấu một nồi cơm tập thể, sau cùng thấy Vương Siêu còn đang ăn, đành phái hấp mười mấy bánh màn thầu.
"Người tuổi trẻ. Ăn tử tử. Tuấn Hoa tuy rằng ăn cũng nhiều. Nhưng cũng không phải ăn như ngươi như vậy. Bất kể thế nào cũng nhai kỹ rồi nuốt chậm".
Phụ thân của Liêu Tuấn Hoa thấy Vương Siêu ăn như thế, củng hết hồn nhíu nhíu mày.
"Không có việc gì, người luyện võ chúng ta, răng tốt. Cắn một nhát nhai một nhát là nát nhừ. Người thường phải nhai hơn mười lần mới nát vụn, chúng ta nhai một cái là được. Nếu như chậm rãi nhai. Một bữa cơm ít nhất phải ăn mấy giờ. Ta nghĩ lượng cơm ăn của Tuấn Hoa. So với ta cũng sẽ không ít hơn".
Vương Siêu cầm trong tay một bánh màn thầu lớn bề mặt mịn nóng hôi hồi, cắn một cái hết một nửa, cười cười nói.
Phàm là cao thủ võ thuật, lượng vận động lớn, sức bật mạnh. Sức ăn khẳng định lớn. Võ thuật gia của thời Dân quốc. Ăn một lần cả một con dê con còn chưa nhiều, huống chi cao thủ đã "Đả Phá hư Không. Kiến Thần Bất Phôi" như hắn?
Liêu Tuấn Hoa tuy rằng địa vị cao. Thế nhưng cái quy luật này cũng không tránh được.
Địa vị cao?
Địa vị thăng chức không cần ăn?
Hoắc Linh Nhi biểu hiện ra là một mỹ nữ khả ái. Thế nhưng nàng mỗi lần ăn, so với năm ba thanh niên tráng hán còn hơn!
Vương Siêu là một người không thích câu thúc, đến đâu, đều phải ăn được. Uống tốt. Không kiêng kỵ. Cho ăn không ăn tốt, sẽ hư hao công năng của dạ dày. Nhất là cao thủ như Vương Siêu, đối với dạ dày của mình rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không vì nói mặt mũi, nói rụt rè. Phá hư thân thể của chính mình.
"Tuấn Hoa mồi lần ăn rất nhiều, thế nhưng không có nhiều như ngươi".
Phụ thân của Liêu Tuấn Hoa dùng ánh mắt nhìn như không thuộc loài người mà nhìn Vương Siêu, trong lòng nghĩ: "Người này không phải voi biến ra chứ?"
"Vậy cũng đúng, Tuấn Hoa còn chưa tới cái cảnh giới như ta, sức ăn của ta. Bây giờ hẳn là so với hắn gấp ba lần" Vương Siêu nói.
Đích xác, sau khí tiên nhập cành giới Bão Đan, khí huyết toàn thân có thể nội liễm co rút lại, sức bật rất mạnh, công năng các phương diện của dạ dày cũng có thể vận khí huyết rèn đúc khai phá, cả người thoát thai hoán cốt.
Cao thủ cấp bậc Bảo Đan. Tại thời xưa có một xưng hô. Chính là "Lục Địa Chân Tiên".
Ba Lập Minh tại trong ngục giam, mỗi lần ăn, càng muốn hù chết người.
Chu Giai hài lòng nhất, có chuyện gì có thể so với người đản ông mà mình thích ăn cơm tự tay mình làm nhiệt tình. Còn cảm giác gì thành tựu hơn?
Chi có điều Chu Giai là hiểu lầm, Vương Siêu mồi lần đều cần phải ăn nhiều như vậy. Không phải thế thì hắn sẽ rõ ràng cảm giác được. Dạ dày của mình sẽ không khỏe.
Bảy giờ lượng cơm ăn của bữa tiệc này, cũng chỉ bất quá là lượng cơm ăn của người bình thường rụt rè.
Ngày hôm nay hắn cũng rụt rè.
"Binh lính thủ hạ của ta, thực ra cũng có ăn nhiều lắm. Thế nhưng cũng không có hơn được ngươi. Nếu như tham gia quân ngũ. Ngày ngày đều ăn giống như ngươi, quốc gia khẳng định suy sụp mất".
Cậu của Chu Giai nửa đùa nửa thật.
"Ha ha, đó là tự nhiên
Tuy răng Vương Siêu chi gặp mặt. Không cần bọn họ làm chuyện gì.
Tâm của Vương Siêu tốt, bởi vì ít nhất chính là giải quyết một việc, tuy rằng không biết hai vị lão đại này giải quyết chuyện của hắn thế nào. Đối với việc bên trong quan trường bộ đội. Thao tác cụ thể, hắn cũng không biết rõ ràng, Thế nhưng có một điểm hắn có thể biết, hai người lão đại này hẳn là không phải người thu tiền rồi không làm việc. Nhưng chút chuyện nhỏ ấy, chính là có thể làm thỏa đáng.
Tại trong mắt người khác xem ra, Vương Siêu bị vậy bắt, giống như là chuyện rất nghiêm trọng, thế nhưng ở trong mắt bọn họ. Căn bản là lãnh đạo cho thuộc hạ đi giày nhỏ.
Thật giống như là người thường giết một người, giống như là đại sự kinh thiên động. Thế nhưng xã hội đen hơi có thế lực lấy mạng người cùng không phải là chuyện gì đáng kể.
Đây là địa vị tạo thành ánh mắt nhận thức bất đồng!
Ân một nồi cơm, hơn mười một bánh màn thầu, một khay lớn sủi cảo, mâm đồ ăn, Vương Siêu ợ ăn no cũng không có một cái. Khí định thần nhàn, giống như vừa mới lửng dạ.
"Siêu Siêu, anh có ăn không, thiếu em nấu nữa?" Chu Giai lo lắng nói.
"Không cần. Không cần" Vương Siêu xua xua tay, hắn tự nhiên biết, lượng cơm ăn của mình, tại trong mắt người thường, đỏ là kinh thế hãi tục, thế nhưng tại trong mắt hắn. Thực ra cũng bất quá chính là ăn chén nhỏ của người thường dè dặt mà thôi. Nếu như lại ăn nữa đi- Vương Siêu sẽ hoài nghi- hai người lão đại sê bị mình làm cho kinh sợ.
Không có cách nào, không trong nghề không biết tình hình nghề đó.
"Tiểu Trương tới đây, ăn cơm chưa?" Đúng lúc này cảnh vệ tuổi còn trẻ trước cùng Vương Siêu giao thủ qua kia lại tiến vào, phụ thân của Liêu Tuấn Hoa ngẩng lên. Rất thân thiết hỏi.
"Thủ trưởng. Ta vừa ở bên ngoài ăn xong" Quan quân cảnh vệ tuổi còn trẻ vội vàng nói.
"Vậy ngươi cùng tướng quân Vương Siêu đi tham quan Lợi Kiểm chúng ta một chút đi. Sau đó hồ sơ của hắn. Sẽ chuyển tới bên trong quẩn đoàn số 3 của chúng ta" Phu thân của Liêu Tuấn Hoa nói.
"Ưm, tuy rằng như trước mình làm sơn đại vương, nhưng làm quen hoàn cảnh một chút cũng tốt. Nhìn xem phong thái của bộ đội vương bài Lợi Kiếm cùng chiến sĩ Đường Môn so ra thể nào?"
Vương Siêu đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, gật đầu.
Tam đại vương bài đặc chủng quân giải phóng. Trường Phong, Lợi Kiểm, Lão Nha. Đen bây giờ, Vương Siêu tuy rằng là một tướng quân quân hàm thiếu tướng, thế nhưng một cái cũng không có biết đến, chi có điều hắn vào sáng sớm ngày hôm nay trong sân vận động, âm thầm phát hiện ra tinh nhuệ của bộ đội Lão Nha, cỗ khí chất kia. Quả nhiên kinh người.
Ngay cả cao thủ như Lưu Thanh, cũng không có tiến được vào tam đại vương bài bộ đội. Có thế nói rõ, ba đại bộ đội này chọn lựa nghiêm ngặt tới cỡ nào.
Đương nhiên, chỉ luận võ công mà nói, Lưu Thanh có thể nói là một cao thủ nhất đẳng bên trong quân đội, thế nhưng lựa chọn của vương bài bộ đội, cũng không phải võ công càng mạnh. Là có thà được chọn, còn muốn tính cách tuyệt đối trung thành; không có vết đen. Giống Lưu Thanh bạn gái đầy đất như vậy, đâu đâu cũng dính dáng tình ái, lợi hại nữa cũng không dùng.
Đương nhiên, Vương Siêu cũng như thế.
"Em cũng đi" Chu Giai cũng theo Vương Siêu đứng dậy, nàng là ký giả, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, tự nhiên biết. Phụ thân của Liêu Tuấn Hoa cùng cậu mình khẳng định là muốn thương lượng chuyện gì. Mượn cớ cái này tách Vương Siêu ra.
"Vương Siêu cùng Liêu bá bá còn có cậu mình rốt cuộc đã nói những gì?"
Nàng là một cô gái thông minh, sẽ không hỏi nhiều việc này, duy nhất khiến trong lòng nàng khó chịu chính là, quan hệ Vương Siêu cùng Đường Tử Trần bây giờ. Còn lại đối với nàng đều không quan trọng, có điều là nàng cũng không tính hỏi ngay bây giờ.
"Vương Siêu thật là vất vả về nước một lần. Ta nếu như đặt câu hỏi, làm ra những chuyện không thoải mái này thì thật không nên, không bằng giả câm vờ điếc. Có điều là... Việc này sớm muộn phải giải quyết".
Ở trong lòng nàng hiện đã âm thầm quyết định một kế hoạch.
"Bộ đội các ngươi luyện mấy bộ quân thể quyền?" Ngay khi Vương Siêu ngồi trên xe riêng của phụ thân của Liêu Tuấn Hoa. Do quân cảnh vệ Tiểu Trương này lái xe. Dọc theo đường đi, Vương Siêu cùng Chu Giai ngồi ở phía sau. Cũng không có gì có thể nói, mà Chu Giai cúi đẩu hỏi, không biết nghĩ cái gì.
"Tổng cộng có bảy bộ".
Vương Siêu trầm tư một chút, chiến sĩ bộ đội của Đường Môn bọn họ. Rèn đúc vũ kỹ. Cũng đều là "Tử Thủ Bát Suất" trong Đường Môn Bát Quái Chưởng, lấy quăng ngã, thắt cổ, bẻ gãy xương, xé rách là việc chính, tàn nhẫn độc ác, chiêu chiêu thấy máu.
Cái cùng bộ đội trong nước khi đánh ra cũng giống như, phải thực dụng. Có tính sát thương lớn.
Vương Siêu đã ở trong bộ đội một thời gian. Quân thể quyền của chiên sĩ bộ đội rèn đúc giống nhau. Chỉ có ba bộ. Là La Hán Quyền trong Thiếu Lâm Quyền, Đạn Thối. Phi Hổ Thập Tam cầm nã thủ thay đổi tới lui. Hơn nữa chú trọng hơn là ngưng tụ sĩ khí. Biểu diễn. Không phải chú trọng thực chiến giết người.
"Không biết Hình Ý quyền pháp, Bát Quái chường kỹ, thực chiến Thái Cực bên trong quân đội. Cùng môn phái lưu truyền trên xã hội này, giống nhau hay không?" Vương Siêu Trong lòng tự hỏi. Cấp bách muốn kiến thức một chút.
Quán thể quyền cũng không phái một loại quyền pháp, mà là rất nhiều võ thuật gia, căn cứ các môn võ thuật của các phái. Xuất ra thực dụng, có hiệu quả nhanh.
Chỉ có tầng lớp tinh nhuệ dã chiến càng cao. Mới có cơ hội tiếp xúc được quyền thuật tính thực dụng này. Huống chi đây là quân vương bài dã chiến tinh nhuệ.
Trong quân thể quyền có Hình Ý hay không? Đương nhiên là có Hình Ý! Cũng có Thái Cực Quyền, cũng có Bát Quái Chường, Tra Quyền. Chỉ là những cái này hết thảy bị rất nhiều võ thuật gia cải biên. Gọi chung là quân thể quyền, phi thường thích hợp đánh nhau chiến trận.
Nhất là thời kì kháng Nhật. Rất nhiều đại đao đội. Đội đại đao Hi Phong Khẩu huyết chiến, chính là Hình Ý đao pháp của Thượng Vân Tường, chi đội đại danh đỉnh đỉnh của dân tộc, giáo viên võ thuật chính là đại sư Tra quyền Thường Chấn Phương.
Vương Siêu là đại tông sư trong quyền thuật, rất rõ ràng điểm này, biết Hình Ý, Thái Cực. Bát Quái. Thiểu Lâm Quyền những vũ kỹ này trong quân đội, cùng xã hội lưu truyền tuyệt nhiên khác nhau, hẳn cũng muốn kiến thức hoàn chinh hệ thống một chút.
Khác nhau điển hình nhất chính là, Đả Hình của Hình Ý Quyền trên xà hội. Giống như là che thủ. Dùng để đây người, chỉ dùng để phòng ngừa trong tranh đấu, bị đánh đến tàn phế, xảy ra chuyện ầm ĩ. Mà Đả Hình Hình Ý của quân đội. Là dùng tay xé rách da thịt, có một phần kình kéo móc.
Mặc dù lúc ờ trong quân đội. Cũng biết qua cao thủ giống như Đoạn Quốc Siêu! Thế nhưng tam đại quân vương bài bên trong bộ đội. Hắn vẫn chưa tửng tiếp xúc, không biết là huấn luyện võ thuật là dạng gì.
Lúc đầu. Hắn có cơ hội trở thành huấn luyện viên võ thuật của "Lão Nha".