Long Xà Diễn Nghĩa

Lúc Vương Siêu đến nơi đóng quân của quan vương bài bộ đội số 3 Lợi Kiểm đã đỏ đèn, quy mô xây dựng cũng như trường học Tây Nam dã chiến, củng không có cho đặc biệt gì. đặc thù duy nhất chính là trên Thao trường xi măng không lồ bằng phẳng, quân nhân chiến sĩ ăn mặc quan phục màu tối lẻ tẻ tản bộ. Cũng không giống bầu không khí khân trương, sôi nổi của quân giáo đã chiến, trái lại mười phần bình tĩnh.

Lúc xe tiến vào doanh trại, ngoại trừ một lề bên ngoài trạm gác thi không ai chú ý. Biểu hiện một bầu không khí yên lặng.

"Chiến sì nơi này, quà nhiên cường hãn. lặng im thâm trầm, giống như cái bóng. cùng bầu không khí lò luyện lửa nóng của bộ đội khác nhau rất lớn, hiển nhiên là lão binh kinh nghiệm thâm trầm. Tố chất chính thể này của bọn còn cao hơn chiến sĩ đứng đầu của Nam Dương Đường Môn.

Vương Siêu ở trên xe, tùy ý quan sát liền phát hiện rất nhiều chi tiết.

Một chiến sĩ chân chính, hiểu được bất luận vào lúc nào cũng không lãng phí thể lực cùng tinh thần, trầm mặc ít lời như giống binh lính bình thường, tụ tập hùng hổ ngất trời.

Kỳ thực đạo lý của phương diện võ thuật, cũng có thể đem rèn luyện phản ứng hàng ngày của bộ đội.

Người vừa luyện công phu minh kình, phải đem gân cốt hoạt động khai thông, di chuyển nhiều. bộ đội Tham gia quân ngũ tầm thường bò lăn bò toài, ba năm năm năm tinh lực của binh sĩ liền xuất ra hết. Xuất ngũ trở về toàn thân đều là vết thương cũ.

Tu luyện võ công, sau khi người rèn đúc đến trình độ nhất định sẽ luyện công phu lặng im, nhiều lời mất chí khí, động nhiều trí óc hao tổn tinh thần. Đem tinh khí thần dự trữ lại, càng tích càng hùng hậu thỉ thể lực càng tăng trưởng.

Vương Siêu bây giờ rèn đúc Long Xà bộ đội, cũng là chú trọng công phu điều dưỡng, kết quả mới nửa năm qua. Thể lực binh sĩ đều tăng trường gấp đôi! Tinh lực tích góp tràn đầy, nhìn qua mỗi người đều có thể tay không đánh chết cọp!

"Vừa mới là thời gian cơm tối xong bên trong bộ đội. Các chiến sĩ đều phải nghi ngơi. Kinh động bọn họ cũng không tốt, chúng ta trực tiếp đi tìm huấn luyện viên Lưu Mộc Bạch đi. Lúc này có thể hắn cùng mấy chiến hữu ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Đây là thói quen, sau khi chuyện phiếm thì đi ngủ. Nếu như Lưu huấn luyện viên ngủ rồi. trừ phi là mệnh lệnh của Quân ủy, bằng không sấm đánh cũng không tỉnh lại" Tiểu Trương nói.


"Bộ đội các ngươi ngày cọ sát tối liền đi ngủ? Làm biếng như thế? Đảy chính là vương bài sao? Ta phỏng vấn qua rất nhiều bộ đội, đôi khi bọn họ đêm khuya vẫn huấn luyện bình thường" Chu Giai ngạc nhiên nói: "Nếu như cấp trên cho phép. Ta thật muốn làm một phóng sự về bộ đội các ngươi".

"Đó là không thể. Chủng bộ đội này làm sao có thể đưa ra ánh sáng" Hàm răng của Vương Siêu va chạm một cái, phát sinh thanh âm giống như kim thiết vang lên, giống như ở trong lòng nhai nuốt: "Cổ nhân nói, dưỡng quân ngàn ngày dùng một lúc. Mà không nói luyện binh ngàn ngày. Cái chữ dưỡng này cũng đã được vận dụng rất tốt".

"Có điều là Chu Giai. Cô có ông cậu là lãnh đạo của quân đoàn 3. Sao như chưa từng tới qua Lợi Kiểm bộ đội nà?" Vương Siêu đột nhiên kỳ quái hỏi.

"Ai không có việc đi tới chỗ nam nhân tụ tập làm gì. Hơn nữa em là thân thích của thủ trưởng, đi tới bộ đội ảnh hưởng không tốt" Chu Giai trắng mắt liếc Vương Siêu: "Ngày hôm nay không phải cùng anh, em sẽ không đến đâu".

Vương Siêu cúi xuống khép nhẹ mắt. xe ngừng trước tại nhà ký túc xá.

Cả tòa nhà ký túc xá đều là cảnh tối lửa tắt đèn. hàng lang bên trong cũng không có ánh sáng. lúc Chu Giai lên thang lầu suýt nữa bị vấp thang té ngã, may mà Vương Siêu lấy tay giúp đỡ mới không ngã sấp xuống, Chu Giai nổi giận: "Bên trong hàng lang ngay cả đèn cùng không có".

Tay nàng nắm chặt cánh tay của Vương Siêu.

"Cái này lả bọn hắn nhất trí bỏ đèn bên trong hành lang, con mắt nhưng người này đều rất sáng, không cần đèn. đèn sáng sẽ phá hư bầu không khí an tĩnh nghi ngơi" Tiểu Trương trả lời.

Vương Siêu nghe lời này, ấn tượng với bộ đội Lợi Kiểm thêm sâu sắc một tầng, năm đó ngày luyện tháng luyện, luyện buổi tối chính là ôóng phu Lĩnh Mặc Thanh U. không muốn thấy ánh sáng.


Cả nhà ký túc xá này có hơn ba mươi tầng, không tính là cao cũng không tính thấp. Không có thang máy, thuần túy là cầu thang.

Đi lên bảy tám tầng, Vương Siêu liền ngửi thấy được hơi thở phả ra hương vị như hoa lan, quay đẩu vừa nhìn là Chu Giai đã mệt thở hổn hển.

"Lưu huấn luyện viên của các ngươi ở tầng mấy?" Chu Giai nói không ra hơi.

"Tầng cao nhất" Tiểu Trương trong bóng đêm, khuôn mặt nhìn không ra biểu tình: "Nếu không, chúng ta nghi ngơi một chút đi".

Chu Giai nhướng mày nhìn về phía Vương Siêu, ý tứ không thể không hiểu. Nàng muốn Vương Siêu cõng nàng: Năm đó ta phỏng vấn Tào Nghị bắt đội buôn lậu thuốc phiện dùng súng bắn chết người. chân cà nhắc về nhà Siêu Siêu cũng nữa đỡ nửa cõng ta, ngày hôm nay không biết hắn có chịu hay không? mới nhất ở truyen/y/y/com

Khẽ cắn môi. Chu Giai hừ mũi một tiếng: "Nghỉ thì nghỉ".

nàng nói vừa dứt, đột nhiên cảm giác được eo mình bị một cái cánh tay cuốn lấy, cả người như bay lên. Gió vù vù rung động bên tai.

Hóa ra là Vương Siêu một tay cuốn lấy nàng. vọt nhanh như bay trên thang lầu.

"Quá lợi hại. quá lợi hại " Tuy rằng là rất tối nhưng Tiểu Trương vẫn thấy rõ, hắn kích động đến run cả người, bởi vì Vương Siêu mang theo một người nhẹ nhàng như không có gì!


Khủng bố nhất chính là cước bộ vừa khua lên, giống như co rút đất trực tiếp vọt đến đỉnh của thang lầu!

Mỗi một tầng của thang lầu chia làm hai chỗ rẽ ngoặt, một chỗ rẽ ngoặt có hơn mười bậc thang, thế nhưng Vương Siêu vọt một cái đã vượt qua!

Vừa sửng sốt thất thần một chút, trong vài giây, Tiểu Trương đã không nhìn thay bóng dáng của Vương Siêu.

Đích xác còn lại hơn hai mươi tầng thang lầu, Vương Siêu bốn mươi mấy bước chân. Mười giây. Thời gian mười giây Vương Siêu đã tới tầng cao nhất.

Vương Siêu cùng Chu Giai tới tầng đỉnh, đợi hơn một phút Tiểu Trương mới mãnh liệt chạy đi lên. Cho dù hắn là chiến sĩ rất xuất sắc, võ cỗng thể lực sức bật gấp mười kẻ khác nhưng rất mệt mới lên được tới đây.

"Lưu huấn luyện viên ngủ rồi? Không phải chứ. thường ngày lúc này đèn trong phòng còn sáng. Ngày hôm nay lại không có nhiệm vụ đặc biệt " Tiểu Trương thở dốc mấy cái hơi thở, nhìn vào một phòng.

"Hẳn là ở trên sản thượng. Ta ở dưới lầu đã nghe được tiếng gió thổi của người rung cột lớn. Hơn nữa thanh âm này rất kỳ quái. Cột lớn kia hẳn là sắt. Chúng ta đi lên sân thượng xem đi".

Vương Siêu để Chu Giai xuống, lửng thững đi lên sân.

Quả nhiên trên sân thượng, có mây bóng người đứng. Trong tay cầm một cây cột thật dài khoa tay múa chân đi lại. Vương Siêu vừa đi đến. ánh mắt bọn họ đều bắn sang, ngừng động tác trong tay.

Vương Siêu chú ý tới một nam nhân đứng ở sát mép sân. Giống như có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Nam nhân này mặc quần áo vải bạt màu tối, vóc người không to lớn nhưng khuôn mặt rất to rộng. thật giống như là một sa mạc mênh mông chỉ có gió cát nhưng thân hình phát ra khí chất giống như một tia nhu hòa làm dịu đi sa mạc mênh mông này. Cằm không có chút râu mép.


"Đông Hải Xuyên khuôn mặt hào phóng, miệng trắng không râu" Vương Siêu nghĩ tới ghi chép trong quyền phổ vè Bát Quái Chưởng của Đông Hải Xuyên.

"Ngươi chính là Ba Lập Minh? Mười giây thời gian cõng theo một người, từ tầng bảy đến tầng ba mươi hai. quả nhiên là cao thủ trong cao thủ! có điều sao lại tuổi còn trẻ như thế?" Còn không chờ Vương Siêu lên tiếng nam nhân này đã mở miệng, xoay người trong tay cẩm một cây thương đen dài, lưng hướng phía dưới lầu.

"Thính lực thật tốt!" Vương Siêu cười cười, hắn đoán Liêu Tuấn Hoa là có ý nói đem Ba Lập Minh đưa ra khôi ngục giam, cùng Lưu huấn luyện viên này tỷ thí. Nên hiện bị đối phương hiếu lầm.

Nhất cử nhất động của mình lên lầu đều bị hắn cảm giác ra.

Tai thính tới trình độ như vây! Thì quân nhân trước mắt này, khẳng định chính là huấn luyện viên Lưu Mộc Bạch của bộ đội "Lợi Kiểm" mà Tiểu Trương đã nói.

Chi có người có công phu khí chất như vậy, mới đánh bại cao thủ nhất lưu Vĩnh Tiểu Long của Thiếu Lâm.

"Lưu huấn luyện viên, hóa ra các ngươi luyện công ở trên sân thượng. Vị này chính là thiếu Tướng Vương Siêu huấn luyện viên của Lão Nha, là Liêu thủ trưởng bảo hắn tới tham quan giao lưu" Tiểu Trương vội vã giới thiệu.

"Vương Siêu?"

Con mắt Lưu Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén. Cách xa nhau hơn hai mươi mét, Vương Siêu cũng thoáng cái cảm giác được sự thích thú sâu sắc ở trong đó.

Cùng lúc đó mấy người chiến sĩ luyện thương cũng nhảy xuống bậc thang, hưng phấn chăm chú nhìn Vương Siêu.

"Xem ra trong tam đại vương bài vốn không phục lẫn nhau". Ngành nào cũng đều có sự cạnh tranh, bộ đội càng là như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận