Xe đã tiến vào nông trại, nhìn thấy biển số xe, bảo vệ liền trực tiếp chạy ra mở cửa. Xe vẫn chạy tiếp, khi đến trước một ngôi nhà màu trắng thì mới dừng lại. Bên ngoài cửa xe đã có mấy người làm thuê đứng đợi.
"Tam tiểu thứ, ngươi đã trở về? Lão gia và đại lão gia rất nhớ ngươi đó." Một người khá lớn tuổi, nhưng có vẻ lão luyện mở cửa xe. Theo sau nhìn Vương Siêu một chút từ trên xuống dưới thấy cả người đầy vết bẩn, thì hơi cau mày. Nhưng lại không nói thêm điều gì, vì Tư Đồ Ngọc ra ngoài thường xuyên giúp đỡ những người Hoa nhập cư trái phép, những người làm thuê này đều đã quen thuộc.
"Lưu Bà, ngươi an bài giúp vị tiên sinh này một chút. Hắn là bằng hữu của ta".
Tư Đồ Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Chờ đã, ta nghe nói ở Mĩ thì Tư Đồ tiên sinh cũng là nhân vật rất lợi hại, phiền Ngọc tiểu thư dẫn ta gặp một chút có được không?" Vương Siêu đột nhiên khoát tay nói.
"Ồ?" Tư Đồ Ngọc nhìn Vương Siêu, đột nhiên cười: "Ta quên mất, trên đường đi thì chân công ngươi rất xuất sắc, cũng là người luyện võ, nếu như vậy, thì đi theo ta".
Tư Đồ Ngọc thật ra không thèm để ý vì sao Vương Siêu biết đến nhà Tư Đồ. Vì nhà Tư Đồ trong giới người Hoa rất nổi danh, nhất là tại phương diện võ công. Nàng cũng đã từng trợ giúp một số võ sinh nghèo khổ, sau đó những người này đều trở thành Kim Bài Đả Thủ.
Hơn nữa tại phương diện võ thuật thì nhà Tư Đồ thường đứng đầu, ý tứ chính là muốn thu nạp những võ sinh nghèo. Tới nhà Tư Đồ tìm việc, cũng có thể có được bát cơm.
"Tam tiểu thư, lão gia và đại lão gia đang cùng rất nhiều người thương lượng chuyện trọng yếu, ngươi mang người ngoài tiến vào…" Lưu Bà có chút chần chừ.
"Đừng lo" Tư Đồ Ngọc phất tay. "Đây là bằng hữu của ta".
Vương Siêu đi theo Tư Đồ Ngọc vào cửa lớn, trước cửa là ba người đứng thẳng, đây đều là bảo vệ. Nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Ngọc, thì không có ngăn trở, mà mở cửa cho cả Vương Siêu tiến vào.
Vào trong nhà, Vương Siêu cảm thấy giật mình. Bởi vì trong phòng sáng rực, thính đường xây theo hình chữ nhật. Lính đứng đầy hai bên, ở giữa treo một bức họa Quan Vũ thật lớn.
Tay cầm xuân thu đại đao, phía dưới là một cái lò hương cực lớn, hương khói lượn lờ.
Ngồi dưới bức họa chính là một người trung niên mặc trang phục nhà Đường, đúng là Tư Đồ Nghĩa.
Phía dưới nữa, phân biệt có đến bảy tám Hồng môn đại lão đang ngồi. Phía sau đại lão còn có hai người đang đứng, đều có vẻ nhanh nhẹn khỏe mạnh, hiển nhiên chính là vệ sĩ.
Nhìn hào khí như thế, khiến cho Vương Siêu cảm thấy như đang đứng giữa một bang hội của xã hội thời xưa. Vẻ bên ngoài thì chỉ là nông trang bình thường, nhưng bên trong ngược lại toàn là những kẻ cầm AK, khiến người ta có một loại cảm giác khó tin.
Bất quá Vương Siêu cũng không hề kinh ngạc. Hồng môn đang chuẩn bị bái tế Quan Công. Loại lễ nghi cổ điển này, cũng là một loại thể hiện sự uy nghiêm. Nếu không có lễ nghi này, thì sẽ làm cho người ta có cảm giác bang hội đang tán loạn, không có quy củ. Đây cũng là một câu nói kinh điển từ xưa.
Cái đó và Đường Môn thì lại hoàn toàn không giống. Đường Môn toàn bộ đều được quân sự hóa, cách quản lý đã được hiện đại hóa. Đây là kết quả mà Đường Tử Trần đã khổ cực sửa đổi.
"Ngọc Nhi, ngươi vừa quay về đã đến nơi này làm gì? Sao không về nhà mà nghỉ ngơi? Nãi nãi ngươi đang bàn chuyện quan trọng cùng khách, muốn ngươi cùng tới nói chuyện đấy".
Nhìn thấy Tư Đồ Ngọc tiến vào, Tư Đồ Nghĩa ngồi ở giữa mở to mắt, hét lên một tiếng. Sau đó hai mắt lại chăm chú nhìn vào Vương Siêu đang đứng phía sau Tư Đồ Ngọc, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nhưng Vương Siêu không hề để ý Tư Đồ Nghĩa, mà là ánh mắt nhìn vào một người đứng phía sau Tư Đồ Nghĩa… cái tử khí trầm lắng của người tuổi trẻ này… bên hông còn cắm một cây nhị khúc.
Người thanh niên trẻ với tử khí trầm lắng đứng ở đó, hoàn toàn không phát ra một chút hơi thở, hô hấp cơ hồ cũng không có, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô thần, giống như là cương thi. Mà cây nhị khúc xuyên vào thắt lưng của thanh niên kia, hai đầu đều khắc hình một đóa hoa cực kỳ sống động.
Song Hoa Hồng Côn.
Rất rõ ràng, thanh niên này chính là Kim Bài Đả Thủ của Hồng môn, Song Hoa Hồng Côn. Cùng với Liêu Tuấn Hoa đều là những nhân vật tàn nhẫn.
Bất quá Vương Siêu cũng rõ ràng, rằng người thanh niên có tử khí trầm lắng kia cũng đang chú ý tới mình, đang băn khoăn vì sao nhãn lực Vương Siêu lại lợi hại đến thế? Hai mắt của thanh niên vô thần, trên mặt không có một chút huyết sắc, là bởi vì toàn bộ đều tụ tập ở bụng.
Hiển nhiên, hắn lúc nào cũng luyện tập công phu Bão Đan. Quyền pháp càng cao, càng phải luyện tập liên tục.
"Ta không đi, ta biết, tỷ tỷ của ta đã chết, mà ta lại giống tỷ tỷ của ta, cho nên nãi nãi muốn ta đi quyến rũ cái tên công tử của gia tộc Rockefeller. Nhưng ta đã có bạn trai rồi, lần này trở về, chính là để từ chối. Không nên ép ta" Tư Đồ Ngọc đối mặt với Tư Đồ Nghĩa mà chất vấn, lạnh nhạt nói.
Lời Tư Đồ Ngọc vừa nói ra, thì lập tức một số đại lão Hồng môn thì thầm với nhau điều gì đó, nhất thời đại sảnh liền trở nên ồn ào.
"Im miệng! Ngươi đúng là không biết xấu hổ. Những lời này nãi nãi ngươi mà nghe được, nhất định sẽ đập gãy chân của ngươi!"
Tư Đồ Nghĩa cơ hồ đã thật sự nổi giận. Hôm nay hắn tụ tập tất cả đại lão Hồng môn trên toàn nước Mĩ đến họp, thương lượng chuyện tình của Đường Môn, thì Tư Đồ Ngọc xông ngay vào. Hơn nữa những lời nàng nói ở đây giống như nhà Tư Đồ không có giáo dục, hỏi sao hắn không nổi giận cho được?
Tư Đồ Tín an vị phía dưới Tư Đồ Nghĩa, nghe thấy Tư Đồ Nghĩa răn dạy con mình như vậy, sắc mặt xanh mét, nhưng hắn cũng khó mà nói được gì. Bởi vì nói ra sẽ liên quan đến chuyện tình của Hồng Tú Liên, hắn không nói sẽ tốt hơn. Hồng Tú Liên ở nhà Tư Đồ, cũng đã từng cãi lại lời tổ tiên.
"A Tín, ngươi đem nữ nhi về nhà giáo dục lại đi. Mặt khác, Hồng môn chúng ta đang họp, không thể cho ngoại nhân vào, đuổi hắn ra đi".
Một lão già có râu giống như cá trê khoảng năm mươi tuổi, đầu đã hơi bạc, vừa lên lên tiếng. Hai mắt của Tư Đồ Nghĩa hướng về phía Vương Siêu, trên mặt hiện lên một tia khinh thường, đồng thời cũng nhìn vào Tư Đồ Ngọc.
"Đại bá, cha, các ngươi đang họp, vậy ta sẽ đi. Hôm nay ta trở về, chỉ nói có thế thôi. Ta chuẩn bị ra ngoài ở, tháng sau sẽ cùng với bạn trai quay trở về đại lục. Mẹ ta đang ở nơi nào? Ta đi nói với người một tiếng".
Hình như tâm lý Tư Đồ Ngọc hơi thất vọng, nhìn Vương Siêu có vẻ như đang xin lỗi.
Tư Đồ Nghĩa sắc mặt xanh mét "A Hoành, đưa Ngọc Nhi ra phía sau, ngươi trông chừng nàng cho ta. Chờ nãi nãi của nàng đến thu thập nàng".
Người trẻ tuổi mang Song Hoa Hồng Côn kia hiển nhiên chính là A Hoành. Nghe thấy lời này, sắc mặt hắn ngẩn ra. Dĩ nhiên vẫn chưa động thân.
"Việc này, năm đó ta bị bỏ đói, suýt chút nữa đã chết. Tam tiểu thư đã cứu ta, đem ta vào bệnh viện, lại còn an bài cho ta một công việc, ta…"
A Hoành hiển nhiên không muốn ra tay.
"Cha, ngươi nghe rồi chứ" Tư Đồ Ngọc đưa tay vén tóc qua một bên nói. nguồn TruyenFull.vn
"Quyết định thuộc về nãi nãi ngươi. Ta cũng không có cách nào. Ngọc nhi, ngươi cũng không phải là hư hỏng, có lẽ ngươi nên nghe lời đi" Tư Đồ Tín thở dài một hơi. "Tốt tốt tốt…" Tư Đồ Ngọc hình như đã quá thất vọng, liền xoay người bước ra ngoài cửa.
"Ngươi đi theo trông chừng nó" Tư Đồ Nghĩa vẫy tay, nói một câu với người thanh niên tử khí trầm lắng.
Đột nhiên, hai mắt người thanh niên khôi phục lại sự sắc bén, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt đã trở nên hồng hào. Thân thể vừa động, mọi người chỉ thấy mặt đất chấn động, chỉ nghe thấy tiếng nhấc chân, rồi bóng dáng hắn lấp lóe giống như quỷ mị, chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Ngọc.
Mặc dù tại chỗ này có rất đông cao thủ Hồng môn. Nhưng cũng không một ai thấy rõ người thanh niên đã động thủ ra sao.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tất cả đều kinh ngạc, nhà Tư Đồ hiển nhiên còn có loại cao thủ như vậy.
Tư Đồ Ngọc trong lòng cả kinh, cước bộ lui về phía sau, thân thể nằm sấp xuống. Cánh tay lấy ra một cái thắt lưng đánh tới. Mặt khác, tay bên kia giống như một lưỡi hái, quét ngang người.
Hai chiêu Bát Quái Chưởng này "Bạch Xà Phục Thảo" và "Hạ Bộ Huy Liêm" đều là của chánh tông, dưới lực lượng hùng hậu làm ổn định thân hình.
Ngay cả Vương Siêu cũng nhịn không được mà thầm khen ngợi.
Mặc dù là hai tỷ muội, nhưng Tư Đồ Nguyệt so với Tư Đồ Ngọc thì vẫn còn kém xa.
Bất quá võ công như vậy, dùng để đối phó với thanh niên trước mặt, thì vẫn chưa đủ. Bởi vì Vương Siêu đã sớm nhìn ra, võ công của thanh niên này, đã tiến đến cảnh giới Bão Đan. Không hề thua gì những nhân vật như Chu Bỉnh Lâm, cũng có khả năng đi ám sát mình.
"Xem ra Sát Thủ Chi Vương mà Hồng Tú Liên nói, chính là hắn…"
Đột nhiên có một bóng người… nhẹ nhàng kéo Tư Đồ Ngọc qua một bên, sau đó kéo về phía sau mình.
Đồng thời cánh tay nhẹ nâng lên, theo thế đón đỡ một trảo của người thanh niên.
"Hắc hắc?"
Hai mắt người thanh niên lóe ra một tia sát ý. Hắn cảm giác được chiêu vừa rồi của Vương Siêu, tựa hồ chính là công phu Hóa Quyền trong Thái Cực Quyền.
Băng!
Sau khi người thanh niên lộ ra sát ý, liền vô thanh vô tức nghiêng người tới sát bên Vương Siêu. Không biết như thế nào, mà tay vừa lật, đã xuất hiện một thanh chủy thủ. Ngón tay của hắn kẹp lấy thanh chủy thủ, trên chủy thủ truyền ra một mùi hương như có như không, hiển nhiên là đã tẩm thuốc độc. Sau đó hắn vô thanh vô tức hướng sau đầu Vương Siêu mà đâm tới.
Đồng thời, miệng hắn há ra, phun ra một cây Mai Hoa Châm!
Người thanh niên này võ công cao cường, động thủ lại không hề e ngại, cầm lấy thanh chủy thủ tẩm độc, miệng lại phun ra cây châm để giết người! Quả thực là đã sử dụng hết tất cả đấu pháp trong võ học, hoàn toàn chỉ có mục đích duy nhất là giết người.
Đột nhiên xuất thủ như thế, cho dù là Đường Toái Vân mà đụng phải, không chết cũng phải lột da.
Chỉ đáng tiếc, người mà hắn đụng phải lại chính là Vương Siêu
"Cẩn thận!"
Tư Đồ Ngọc ở bên cạnh, thấy cảnh nguy hiểm này, không nhịn được la lên.
Nhưng là, lời của nàng còn đang trong cổ họng chưa kịp ra ngoài, đã nhìn thấy tay trái Vương Siêu móc ra một vật gì đó. Dĩ nhiên là hắn ra tay quá nhanh, đến lúc này cây châm mới bay sượt qua bên tai.
Phụp! Tư Đồ Ngọc thấy trong tay là trái tim vẫn đang còn sống của người thanh niên, giống như một quả cầu đỏ đang đập thình thịch.
Một mùi máu tươi sau đó lan tỏa khắp nơi.
Một chiêu này của Vương Siêu, đã móc lấy trái tim của đối phương, sau đó lôi ra ngoài.
Bịch! Người trẻ tuổi liền ngã xuống đất. Vương Siêu lúc này mới vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngọc: "Ngươi yên tâm, nhà Tư Đồ từ hôm nay về sau, chỉ còn lại một mình ngươi".