Long Xà Diễn Nghĩa

Án chiếu theo đạo lý, quyền pháp của Vương Siêu so với Đường Tử Trần thì còn tinh thần hơn, uy thế cũng đậm đặc hơn.

"Chúng ta trước tiên chưa nói tới chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi vội. Tôi cũng nghe nói gần đầy trại huấn luyện của giới hắc quyền Siberia và quân phương của Nga cấu kết với nhau? Bọn họ cũng biết những hành động lớn của anh, thế là phái một số người tới Nam Dương làm loạn, thuận tiện thám thính thực lực của anh? Anh phải ứng phó cho tốt vào, nếu không sẽ có sơ hở đó."

"Không vấn đề gì cả, nửa tiếng trước, tôi vừa đánh chết hắc quyền chi vương gì đó của trại huấn luyện Siberia. Thực lực của hắc quyền chi vương này rất lợi hại, còn biết phương pháp thể hồ quán đỉnh, dùng dầu thuốc bôi khắp người, luyện thành xương sắt gân thép, thể lực, sự dẻo dai, sức chịu đòn đều rất kinh người, đặc biệt là tính cách khát máu như dã thú. Tôi không đánh chết hắn, tương lai không biết có bao nhiêu quyền sư người Hoa sẽ chết trên tay hắn."

Vương Siêu giới thiệu qua loa tình huống đã phát sinh vừa rồi.

"Hắc quyền chi vương? Tôi biết tên này, nghe đồn tên này một quyền có thể đấm vỡ xương cốt của gấu Bắc Cực, một cước có thể đá gãy cột sắt thô ba mươi cen ti mét, đầu gối có thể nện chết tê giác. Năm đó rất nhiều người của Đông Bắc bang đã chết trong tay hắn. Dai thịt trên người hắn nghe nói ngay cả đao cũng không chém vào được. Quân phương của Nga gọi hắn là cỗ máy chiến tranh, là xe tăng hình người. Bị cậu đánh chết rồi ư? Chết thì tốt, chết thì tốt..."

Liêu Tuấn Hoa rất cao hứng.

"Cái này cũng không là gì cả, đúng rồi, cậu hôm nay tới đây là vì chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi à, và muốn tôi về nước tiếp nhận sự tiếp kiến của người lãnh đạo ư?" Vương Siêu quay trở lại chính đề.

"Không sai, chuyện lần này, cậu nghĩ xem, cậu đã gây ra động tĩnh lớn thế nào? Sự liên hợp của đại hội Võ đạo, muốn thanh trừ thế lực ngầm trên toàn thế giới. Ảnh hưởng lần này quá lớn, đã kinh động đến quân phương của Nga và của Mỹ, sao có thể không khiến cao tầng trọng thị được? Cậu yên tâm, lần này cậu về nước, tuyệt đối không phải lo lắng gì viề vấn đề an toàn của bản thân đâu." Liêu Tuấn Hoa nói.

"Vấn đề an toàn của bản thân?" Vương Siêu nhắm mắt lại, dùng ngón tay nhúng vào trong chén trà ở trên mặt bàn, quệt một chút nước trà, vẽ vẽ gì đó, tựa hồ như đang nghĩ ngợi: "Vấn đề an toàn của bản thân cũng không có vấn đề gì, tôi muốn đi thì không ai có thể ngăn được tôi, hơn nữa tôi cũng không phải là kẻ ngốc. Nơi nào an toàn, nơi nào không an toàn, tâm lĩnh tự sẽ có cảm ứng. Có điều..."


"Có điều cái gì?"

Liêu Tuấn Hoa trong lòng căng thẳng, hắn cũng sợ Vương Siêu không đáp ứng.

Vương Siêu không trả lời, vẫn nhúng nước trà rồi vẽ vẽ gì đó lên bàn.

Liêu Tuấn Hoa cũng đưa mắt nhìn, phát hiện ra bảy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là một câu thơ. Liêu Tuấn Hoa phải cố gắng lắm mới nhìn rõ được bảy chữ này, chữ đầu tiên là chữ thiên.

Thiên tử hô lai bất thượng thuyền (thiên tử gọi tới không lên thuyền)!

"Thiên tử hô lai bất thượng thuyền?" Liêu Tuấn Hoa ngây người, sau đó giật mình: "cậu không về nước ư? Nhưng nhưng... trong đây e rằng rất không thỏa đáng, chỉ là muốn tiếp kiến thôi mà, không có gì khác đâu."

Liêu Tuấn Hoa biết đây không phải là chuyện đùa, lời nói cũng có chút lộn xộn, cũng không phải là hắn không đủ trầm ồn, mà là cùng Vương Siêu nói chuyện, hắn có một loại cảm giác nhẹ nhàng như nói chuyện với bạn bè.

"Thiên tử hô lai bất thượng thuyền thuyền, tự xưng thần thị tửu trung tiên..." Vương Siêu ngâm hai cậu thơ này, giống như là không nhớ rõ, cũng không ngâm tiếp: "Gần đây tôi cùng Linh nhi đọc thơ, chỉ nhớ được hai câu này. Lý Bạch mà Đỗ Phủ miêu tả có tiên khí, nhưng bố cục lại hơi nhỏ một chút. Nào có thần tiên lại đi xưng thần với đế vương chốn nhân gian..."


"Hai câu thở này là ẩm trung bát tiên của Đỗ Phủ, miên tả cũng rất chuẩn xác." Liêu Tuấn Hoa mở miệng giải thích, rồi lại nhắm mắt, bởi vì hắn không biết mình nên nói gì.

Đột nhiên, hắn thở dài, đứng dậy, muốn bước ra ngoài.

Liêu Tuấn Hoa cũng là người thông minh, tất nhiên minh bạch Vương Siêu đột nhiên viết ra câu "thiên tử hô lại bất thượng thuyền" là có ý tứ gì. Rất rõ ràng, hắn không muốn về nước nhận tiếp kiến.

"Đợi đã." Thấy Liêu Tuấn Hoa dứng dậy, Vương Siêu cũng mỉm cười, gọi lại: "Con người tôi vì bạn bè, cũng bằng lòng làm ra một số chuyện không nguyện ý. Về quốc nội nói chuyện cũng tốt, giảm bớt được một số hiểu lầm. Còn chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi, tôi cũng đã đáp ứng với cô ta rằng sẽ tự tay đưa thi thể của cô ta về nước. Hiện tại tôi sống ở đây cũng nhiều năm rồi, chung quy cũng không phải là chuyện tốt.

"Hả? Cậu có thể về nước một chuyến?" Liêu Tuấn Hoa quay người lại, nhìn Vương Siêu.

Vương Siêu gật đầu. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Được! Tôi lần này khẳng định sẽ bảo đảm sự an toàn cho cậu. Hơn nữa, lần này là lãnh đạo muốn tiếp kiến cậu, không giống như trước kia, đều là những chuyện lộn xộn không đáng có. Chuyện này, cậu có thể yên tâm." Liêu Tuấn Hoa tựa hồ như muốn vỗ ngực nói.

"Nhưng tôi cũng không buông bỏ lòng cảnh giác đâu, đau một lần là nhớ mãi." Vương Siêu cười nhạt.


"Vậy tôi lập tức đi an bài." Liêu Tuấn Hoa cũng không để ý đến câu nói của Vương Siêu, lập tức chuẩn bị hành động.

"Không cần cậu phải an bài, cứ định thời gian đại khái là được rồi. Tới lúc đó, tôi tất nhiên sẽ về nước tới Bắc Kinh, sau khi tới Bắc Kinh rồi sẽ liên hệ với cậu." Vương Siêu gật đầu, nói ra một số kế hoạch của mình.

Vương Siêu tất nhiên không thể về cùng với Liêu Tuấn Hoa, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn cho dù mọc cánh cũng khó thoát. Kế hoạch hiện tại của hắn là, đáp ứng Liêu Tuấn Hoa trước, còn mình tìm thời gian, thông qua các loại con đường, bí mất tiềm phục trở về. Hơn nữa trước khi hành động phải bố trí thế thân, thăm dò trước, một khi xuất hiện tình hình không ổn, lập tức có thể cảnh giác, từ đó mà đưa ra sự an bài, so với nghênh ngang mà về thì tất nhiên là tốt hơn nhiều.

Vương Siêu đắc tội với quá nhiều người ở quốc nội, hơn nữa đều là một đám có thực lực. Đặc biệt là hiện tại vừa xảy ra chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi, hắn không muốn ngênh ngang trở về để rồi trở thành một mục tiêu rõ ràng, minh thương dễ tránh, ám khí khó phòng, loại chuyện ngu ngốc như vậy hắn đương nhiên sẽ không mắc phải. Mà hắn rốt cuộc có đi hay không đi, thì cũng có thời gian suy nghĩ lại một chút. Đây chẳng qua là cho Liêu Tuấn Hoa uống một viên định tâm hoàn trước mà thôi.

Ở phương diện này, Vương Siêu tất nhiên không dám qua loa, ở phương diện này hắn không tin bất kỳ ai, chỉ tin vào bản thân mình mà thôi.

"Cậu cũng quá cẩn thận đó, có điều cẩn thận cũng tốt." Liêu Tuấn Hoa chỉ biết cười khổ.

"Cậu cũng không muốn làm ra động tĩnh gì lớn mà. có điều, có làm ra động tĩnh lớn gì hay không thì cũng chẳng có vấn đề, chỉ cần bản thân không chết là được rồi."

Vương Siêu nghe thấy lời nói này của Liêu Tuấn Hoa, vẫn chỉ mỉm cười. Trong đầu hắn, lại lóe lên tình cảnh trời đất mịt mù khi Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD đại chiến.

Nguyên nhân mà Vương Siêu sở dĩ đáp ứng Liêu Tuấn Hoa, chủ yếu là bởi vì Ba Lập Minh cũng đã về nước rồi, đặc biệt là võ đấu chi vương này đi tìm thủ lĩnh GOD để quyết chiến, hòng đột phá cảnh giới của mình.

Có thể tưởng tượng ra, trận chiến này thảm liệt như thế nào.


Vương Siêu và Ba Lập Minh dùng võ kết bạn, giao tình thâm hậu, tất nhiên không muốn ông ta có điều sơ xuất.

Vào lúc Vương Siêu bàn kế hoạch về nước, tin tức hắn đánh chết hắc quyền chi vương đã được rất nhiều gián điệp bí mật truyền ra, tư liệu trươc tiếp ào ào rơi vào trong tay một số người chú ý tới hắn.

Nước Mỹ, trong một căn phòng bí mất của cục quân tình.

Một chuẩn tướng đang ngồi bên trong, mũ đặt lên bàn, nghe bảy tám gián điệp ở trước mặt hồi báo.

"Cái gì? Một đám người các ngươi, xin một đống kinh phí hoạt động như vậy, mà chỉ có được một cái kết luận này thôi sao?" Nghe xong báo cáo, chuẩn tướng quân Mỹ này đứng bật dậy, trong bắn chiếu ra hung quang. "Thằng ôn Vương Siêu này rất có thể là người ngoài hành tinh ư? Dị hình ư? Các người đây là đã không làm tròn nhiệm vụ một cách nghiêm trọng đó! Các ngươi coi ta là đồ ngu hả, hay là đám người các ngươi hỏng mẹ nó hết cả não rồi?"

"Tướng quân, ngài đừng kích động, xem tư liệu và những số liệu phân tích của chúng tôi đã."

Một gián điệp bước lên trước, cầm một tập hồ sơ lớn, bên trong là một số bức ảnh. "Chúng tôi cảm thấy người này rất có giá trị nhiên cứu."

Tướng quân cầm lấy tập hồ sơ, nhìn một số tấm ảnh. Bên trên chính là những hình ảnh của Vương Siêu trước và sau khi khí huyết bành trướng.

Vị tướng quân này càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, sau đó không ngờ cũng tin lời nói của những tên gián điệp này: "Chuyện này là cơ mật cấp quân sự, để ta đưa lên thượng cấp!"

Nếu Wharton, Morgan có ở đây, đương nhiên sẽ không tin lời của những tên gián điệp này. Bởi vì bản thân họ chính là đại hành gia quyền pháp Đan kình, thế nhưng hiện tại vị chuẩn tướng này không có kiến thức như Wharton và Morgan, không ngờ lại thực sự tinh vào phân tích tình báo của những gián điệp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận