Long Xà Diễn Nghĩa

"Tôi theo Vũ Vận Long học Thái Cực quyền, có điều lại không tán thành con người của hắn, thế là bỏ quyền luyện súng, cuối cùng cũng đại thành. Thời đại này, công phu quyền cước đã xuống dốc rồi, súng đạn mới là chủ lưu. Võ công có cao hơn nữa cũng không cản nổi một viên đạn. Đây đã là sự thực sờ sờ trước mắt. Tôi hôm nay ngẫu nhiên nghe nói anh là nhân vật mà ngay cả Vũ Vận Long cũng phải kiêng dè, cũng muốn tới xem xem thế nào."

Cảnh vệ này nghe thấy Vương Siêu chỉ ra võ công mà hắn đã từng học, mục quang như thần. Trong lòng cũng thầm kinh ngạc, nhưng mắt lại càng lăng lệ hơn, lờ mờ có một tia máu, là do đang hưng phấn cuồng nhiệt mà dẫn tới khí huyết trào dâng.

"Ồ, anh tên gì? Dạng ví dụ như anh thôi cũng thấy không ít, xem ra tôi hôm nay phải cho anh một bài học đáng nhớ rồi."

Vương Siêu vẫn không thèm nhìn cảnh vệ này, giống như là lẩm bẩm tự nói với mình.

Hắn đã minh bạch rồi, người trước mặt đây ngày xưa cũng là người luyện võ, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà mất đi lòng tin đối với quyền pháp, thế là bèn đổi sang luyện súng. Bởi vì có căn cơ của võ công, kỹ thuật bắn súng tất nhiên là tăng tiến vùn vụt, cho nên tâm tư cũng chuyển biến rất nhanh. Dạng người này, đặc biệt là vào thời hiện đại, càng không thiếu.

"Cho tôi một bài học đáng nhớ?" Cảnh vệ này nghe xong, cười lạnh, hắn đã bị Vương Siêu khơi dậy mạnh mẽ ngạo khí trong lòng rồi: "Tôi cũng muốn xem xem, anh làm thế nào mà cho tôi một bài học đáng nhớ nào? Tôi và Vũ Vận Long có quan hệ truyền nghệ, kỹ thuật bắn súng của tôi sau khi đại thành, vẫn chưa từng tìm hắn thử súng. Có điều hiện tại anh vừa hay ở đây, cũng tôi tỷ thí một phen, vậy cũng không còn gì để nói nữa. Anh hỏi tên của tôi, đợi sau khi đánh bại tôi rồi hẵng nói đi."

"Không tồi, anh dùng súng chiến thắng được tôi. Vũ Vận Long tất nhiên cũng không cần phải nói. Sau này không những vị trí đệ nhất bảo tiêu Trung Nam Hải là của anh, vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ của tôi cũng là của anh luôn." Vương Siêu dùng tay dừng đứa bé trai lại, "con xem thần tiên thúc thúc làm thế nào để giúp con bắt chú chim kia nhé, được không?"

Đứa bé trai gật gật đầu.

Dưới chân tường ngoài mười mét, con ma tước đó hồn nhiên không biết mình đã thành vật đánh cược, vẫn đang ung dung đi lại ở đó, thỉnh thoảng lại cúi đầu mổ con sâu nhỏ ở đất dưới chân tường, dùng móng vuốt bới đất.

"Được lắm, Vương Siêu tiên sinh, hi vọng anh đừng làm tôi thất vọng." Cảnh vệ này đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt bắn thẳng lên người con ma tước ở chân tường. Đồng thời, cỗ sát khí lúc trước trên người hắn được thu lại, biến thành vô cùng bình hòa, tay hơi co lại, tựa hồ như đút vào trong ống tay áo.

Hắn tuy mặc quân trang, nhưng cả người trên dưới lại không hề có dấu vết mang súng.

Có thể nói, cho dù là người phi thường quen thuộc đối với súng ống, cũng không thể nào nhìn ra súng trên người người này rốt cuộc là giấu ở đâu.

Luyện bắn súng, giấu súng cũng là một học vấn. Nếu một người giấu súng khiến cho ngay cả người làm công tác gián điệp cũng nhìn không ra, vậy thì ám át sẽ rất khủng bố.

Rất rõ ràng, cảnh vệ này đã đạt tới phong phạm đại gia, cũng hơi có chút vận vị của Trình Sơn Minh, loại thiện xạ bình thường gì đó không thể bằng được.

Càng trọng yếu hơn là, mắt hắn khi nhìn về phía ma tước, không ngờ lại lại không hề làm con ma tước kinh hãi mà bay đi! Dạng thu liễm sát ý này cũng rất khủng bố rồi.

Tâm tư của động vật đơn thuần hơn con người nhiều, cho nên một số cảm giác đối với nguy hiểm cũng linh mẫn gấp trăm lần con người. Ví dụ như trước khi địa chấn, sóng thần ập tới, đều có thể cảm giác được trước. Càng đừng nói là địch ý do con người phát ra. Thế nhưng khi ánh mắt của người này chiếu lên người con ma tước, người bên cạnh đều cảm giác được hắn muốn động súng, nhưng con chim lại không cảm giác được.

Khi cảnh vệ làm động tác này, Vương Siêu lại không nhìn con chim, mà lại nhìn vào động tác của cảnh vệ.

Vào sát na mà ánh mắt của cảnh vệ nhìn về phía con ma tước, giống như là lão tăng nhập định, rất lâu mà vẫn không có động tác gì. Chỉ có gió thổi lá cây kêu xào xạc, người có mặt ở đây, chỉ có Vương Siêu là thần thái an nhàn, giống như một giám khảo đang giám sát thí sinh.

Đột nhiên, cảnh vệ động rồi, động tác của hắn là thu tay vào trong ống tay áo, giống như là thiên ngư nhập huyệt, loáng một cái cả cánh tay đã không thấy đâu, chỉ còn lại tay áo trống rỗng.

Công phu co tay này, nhanh, bất ngờ, giống như là thoáng cái đã biến thành một người tàn tật thiếu tay.

Sau khi co lại, cánh tay của hắn động nhiên căng lên, từ trong ống tay áo chui ra ngoài, giống như rắn từ trong bãi cỏ chui ra. Đồng thời, trên tay hắn có thêm một khẩu súng nòng nhỏ màu đen xì. Trên nòng súng có lắp ống giảm thanh, có thể hoàn toàn che giấu tiếng động, vô thanh vô tức.

Cả người hắn co rút lại, giống như đại thương điểm huyệt, Vương Siêu từ trên cánh tay đối phương nhìn ra kỹ thuật thâm hậu của khẩu súng này.

Đương nhiên, người có mặt ở đây cũng chỉ có Vương Siêu là nhìn ra động tác của tên cảnh vệ, còn những người khác chỉ nhìn thấy tay áo của cảnh vệ bị gió thổi cho động đậy mà thôi.

Khi cảnh vệ co tay, Vương Siêu đã động.

Động tác này của Vương Siêu, thanh thế rất lớn, giậm chân một cái, cả mắt đất lung lay. Người có mặt tại trường toàn thân run rẩy, chân lảo đảo, giống như tùy thời đều ngã xuống đất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cái này giống như là đi trên xe công cộng, đột nhiên phanh xe, tất cả mọi người đang đứng đều lảo đảo theo quán tính.

Đồng thời, ở chỗ đất bị Vương Siêu giậm xuống, bùn đất từng mảng từng mảng xoay tròn, giống như là bị cái cày cày qua mặt đất.

Cảnh vệ này khi bắn đạn ra, cũng không ngờ dưới chân mình đột nhiên lại xóc nảy, giống như là động đất, điều này khiến hắn trở tay không kịp. Trong tưởng tượng của hắn, từ trước tới giờ chưa từng cảm giác đạo uy thế giậm chân lớn như vậy.

"Giậm chân như núi lở!" Đây là lời nói trong quyền kinh, lúc trước tên cảnh vệ này luôn coi đó là khoa trương, nhưng hiện tại cuối cùng cũng cảm giác được tình cảnh khi núi lở rồi.

Mà cảm giác của Tô Tiểu Nguyệt thì lại khác, mắt đất chấn động kịch liệt, khiến thân hình của cô ta ngửa ra sau, trong lòng đột nhiên vô cùng hốt hoảng, không ngờ toàn thân sợ hãi cường liệt, bụng dưới dâng lên cảm giác muốn tiểu ra quần.

Cô ta giống như đang đứng trước một tòa nhà lớn đột nhiên sụp đổ, mắt trợn trừng nhìn tòa nhà đổ xuống mà mình thì lại né không kịp.

Sự sợ hãi đột nhiên ập tới này, thường thường đều khiến con người ta vô cùng kinh hoàng

Ầm! Đám chim chóc kinh hãi bay lên, con ma tước ở mặt đất cũng bay lên cao.

Đột nhiên, một cánh tay lăng không chụp tới, nhẹ nhàng tóm lên thân thể của con chim. Con chim này lập tức giống như là con ruồi dính vào kẹo cao su, giãy giụa nhưng không thoát được.

Đồng thời, vào chỗ mà con chim từng đứng, xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm to cỡ ngón út, đó là do viên đạn xuyên qua tạo ra.

"Không xong, mình cũng sợ hãi như thế này, tiểu Bảo sợ rằng..." Tô Tiểu Nguyệt mặt đỏ bừng, cô ta cảm thấy thần thái của mình, đặc biệt là phản ứng trên thân thế, cuối cùng cảm thấy Vương Siêu vì sao lại đáng sợ như vậy.

Trong ấn tượng của cô ta, Vương Siêu chỉ là một thiếu niên có chút khí phách, cho dù là biểu diễn tuyệt kỹ thổ khí bắn vỡ bát sứ trong Trung Nam Hải, nhưng chỉ là kinh ngạc, chứ còn lâu mới nói được tới là sợ hãi và chấn động.

"Chẳng trách, chẳng trách cho dù là chị của Nghiêm Tiểu Lãng, Nghiêm Nguyên Nghi lợi hại như vậy, cường thế như vậy, hắn cũng dám hạ độc thủ. Tiểu Bảo sẽ không bị dọa cho biến thành ngây ngốc chứ, vậy thì hỏng bét!"

Tô Tiểu Nguyệt vốn bị sự sợ hãi và chấn kinh đột nhiên ập tới khiến cho hơi són nước tiểu đột nhiên kinh ngạc nhớ tới tiểu Bảo, mình cũng bị dọa cho thành thế này, vậy tiểu Bảo khẳng định cũng bị dọa, nếu sợ quá mà thành bị bệnh gì đó, vậy thì trách nhiệm của cô ta quả thực là quá lớn rồi.

Liên tục lo lắng khiến hạ thân của cô ta có chút nhịn không nổi, trên mặt tiên huyết dâng lên, đỏ rực, cảm thấy xấu hổ trước giờ chưa từng có.

Có điều chuyện mà cô ta nhìn thấy tiếp theo cũng khiến cô ta triệt để thở phào nhẹ nhõm.

"Chim con đừng giãy dụa, bé sờ một chút rồi sẽ thả đi thôi." Thì ra Vương Siêu lúc hành động, không ngờ cũng ôm đứa bé trai theo, cho nên nó không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn kêu la, hoa chân múa tay vô cùng thích thú.

Vương Siêu lúc này đang đưa con ma tước ở trong tay cho nó. Đứa bé trai cầm con ma tước trong tay, sờ sờ lông của nó. Vương Siêu tay búng nhẹ một cái, ma tước lập tức từ trong tay đứa bé thoát ra, tung cánh bay lên cao.

"Cái này! Cái này, cái cái cái...." Nhìn thấy cảnh này, các cảnh vệ khác mắt lồi ra ngoài, giống như là cá vàng, thân thể đang đứng thẳng cũng buông lỏng, không còn đứng thẳng nổi nữa, tựa hồ như ngạnh khí bên trong xương cốt đều rút đi hết.

Đương nhiên, biến hóa của cảnh vệ nổ súng còn lợi hại hơn. Trên mặt hắn xám như tro tàn, không còn chút huyết sắc, lưng cong xuống giống như đang mang một cái túi nặng ngàn cân. Nhuệ khí trên người cũng bị quét sạch, rõ ràng là tinh thần đã phải chịu đả kích mạnh nhất.

"Không ngờ còn ôm theo đứa bé..."

Cảnh vệ này không có lý do gì mà mặt lại không xám như tro, khi Vương Siêu hành động, ôm đứa bé mà còn nhanh hơn hắn một bước, bắt được phi điểu, mà đạn của hắn lại bắn vào khoảng không.

Động tác của Vương Siêu, hắn căn bản là nhìn không rõ.

Không chỉ nhìn không rõ, chỉ khí thế, thanh uy, lực lượng của một cái giẫm chân của Vương Siêu thôi cũng đủ để làm chấn động sâu trong tâm linh của hắn rồi.

"Cho dù là hai người như mình, hắn muốn giết mình cũng dễ như trở bàn tay, căn bản không có cơ hội hoàn thủ." Vương Siêu ôm đứa bé mà vẫn hành động dễ dàng như vậy, đã triệt để xóa sách lòng tin của hắn rồi.

"Tên của tôi là..." Cảnh vệ này dường như phải dùng hết khí lực toàn thân mới thốt ra được mấy chữ này.

"Không cần, đợi khi anh luyện súng thật tốt, hoặc là luyện quyền thật giỏi thì hãy cho tôi biết tên của anh, hiện tại anh nói ra tôi cũng không nhớ được đâu. Hi vọng anh có thể khiến tôi phải nhớ được tên của anh."

Vương Siêu xua xua tay, ý tứ rất rõ ràng, thực lực hiện tại của anh, cho dù cho tôi biết tên, tôi cũng không nhớ. Đợi khi thực lực của anh cường đại rồi, mới có tư cách để tôi nhớ tên anh.

Những lời nói này nếu như là bất kỳ một cao thủ nào nói ra, đều lộ ra vẻ phi thường đường đột và vũ nhục đối thủ, nhưng từ trong miệng Vương Siêu nói ra lại hợp tình hợp lý.

"Tới nhà cô ngồi đi, thuận tiện gọi Tinh Tinh và mẹ cô ấy tới đây, nói chuyện một chút." Vương Siêu quay mặt lại, nhìn Tô Tiểu Nguyệt, không muốn nói chuyện với mấy cảnh vệ này thêm nữa.

Ánh mắt của hắn sắc bén, thấy khuôn mặt đỏ rực của Tô Tiểu Nguyệt, cùng với chân hơi hơi run, tai của hắn hơi run một cái, nghe thấy thanh âm nước chảy rất nhỏ trong bàng quang ở tiểu phúc của đối phương, biết rằng động tĩnh vừa rồi quá lớn, làm sợ hãi đại tiểu thư này, khiến cô ta hơi són nước tiểu.

Việc này rất xấu hổ, nếu còn nói thêm với cảnh vệ này vài câu, Tô Tiểu Nguyệt khẳng định khó mà chịu được nữa.

"Được." Tô Tiểu Nguyệt vội vàng đứng dậy, phát hiện ánh mắt của Vương Siêu quét qua hạ thể của mình, liền biết Vương Siêu nhìn ra nỗi xấu hổ đó của mình, lập tức sắc mặt càng đỏ rực thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui